Mùa thu ngày vốn là khí sảng (mát mẻ, thoải mái). Nhưng Triều Dương quốc đi vào thời kỳ màu bạc, thiên địa vạn vật đã phớt lên mình một lớp màu bạc mỏng. Cho dù có bị ánh mặt trời chiếu xạ, nhưng triều đình Triều Dương quốc lại không có chút cảm giác ấm áp. Nếu nói, ánh mặt trời ứng với tia ấm ấp nhè nhẹ, thì giờ phút này hoàng đế trẻ tuổi Triều Dương quốc-- hướng mặt lên trời cao nhưng hàn khí vẫn không bị xua đi. Áp lực khẩn trương lan tràn trong toàn bộ triều đình. Đại thần thiếu chút định lực đã không tự giác giơ cổ tay áo lên lau lau mồ hôi trên trán. Trong đó người định lực yếu nhất là Chúc công bộ thượng thư -- Dương Súc. Hắn dùng tay ao dùng lau mồ hôi đã ướt phân nửa.
“Nói như vậy, thương gian Long Viêm quốc ở ba ngày trước cùng nhau ngừng buôn bán với chúng ta?” ánh mắt hoàng thượng rét lạnh quét về phía công bộ thượng thư Dương Súc.
Dương run sợ lấy tay lau mồ hôi trên trán nói:“Bẩm, bẩm Hoàng Thượng. Đúng vậy.”
“Ba --” hoàng thượng dùng sức chụp vào cái bàn bên cạnh.“Oanh --”, theo sau đó là một tiếng vang, chỉ thấy cái bàn trong khoảng khắc biến thành một khối gỗ.
“Dương Súc, ngươi không phải muốn đi Hàn Châu ngắm băng tuyết sao?” Hoàng thượng cười lạnh nói.
Dương Súc sắc mặt nhất thời đại biến, lập tức quỳ nói:“Hoàng Thượng xin khai ân a! Hoàng Thượng xin khai ân a!......”
Tể tướng Lã Sưu tiến lên nói:“Hoàng Thượng, theo thần thấy, chuyện này cũng không thể trách Dương đại nhân. Thương nhân lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613401/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.