“Sàn sạt sa –” Gió nhẹ phất qua rừng trúc, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Ai nha, này không tính, không tính –” Trúc viên vốn yên tĩnh bị một thanh âm vui vẻ làm nũng đánh vỡ.
Trúc viện đốt đèn lồng màu xanh lục, đem mọi nơi trong phòng ốc đều được chiếu sáng. Đã thay cho tươi cười xinh đẹp hơi làm nũng trên mặt Tô Lệ Nhã, cầm lấy một quân cờ, nói:“Gia gia, bước này không tính!”
Thượng Quan Hành cười nói:“A Nhã, nhấc tay không nên hối hận, là quân tử. Quân cờ này, không thể nói không tính.”
Tô Lệ Nhã gian trá cười nói:“Gia gia, ta không phải quân tử. Ta là tiểu nữ tử.” Vừa dứt lời, một quan cờ trên bàn cờ dịch chuyển.
Thượng Quan Hành sủng ái lắc đầu cười nhìn “Tiểu nữ tử” đã ba bốn lần đổi ý.
Tiếng cười ấm áp quanh quẫn toàn bộ rừng trúc. Cho dù là đang ở ngoài rừng trúc Thượng Quan Nham cũng nghe thấy tiếng cười đã lâu chưa có của phụ thân. Ánh trăn trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào gương mặt thâm trầm của Thượng Quan Nham: Phụ thân rốt cuộc là đang tính toán cái gì. Mang theo nghi vấn này, hắn đi vào vườn trúc.
“Tướng gia, thiếu gia cầu kiến.” Giọng nói khàn khàn của Đại Hiển vang lên.
Tiếng cười bị cắt đứt. Tô Lệ Nhã biết người này là vì Hoàng Thượng nghi vấn mà đến. Ngẩng đầu, trông thấy Thượng Quan Hành trên mặt trầm mặc, nàng biết bọn họ có việc phải thương lượng, mình ở đây không có tiện, liền đứng dậy khoa trương đánh ngáp nói:“Gia gia, mệt mỏi quá nga! Ta trước đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613398/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.