Chương trước
Chương sau
Cuối mùa hạ trời thoáng lạnh, gió nhẹ nhàng xuy phất đến tấm màn đang treo. Tấm màn lay động phất phơ, có thể nhìn thấy mỗ nữ hai chân nhấc lên, không khách khí đem chăn trên người đá văng ra.
Một cái lật nghiêng người, một chân đánh vào mép giường.
Mới từ lâm triều trở về Long Hạo Thừa lấy chìa khóa dự bị mởcửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Bên môi nổi lên tươi cười sủng ái. Hắn phóng nhẹ cước bộ, đi đến bên giường, nhấc màn lên, nhìn thấy tình huống bên trong. Lần này, gương mặt tuấn mỹ đều đắm chìm trong ý cười. Tướng ngủ của A Nhã vẫn vậy làm cho người ta thấy buồn cười. Nhớ tới trước kia những nữ nhân bên cạnh hắn, đều nghĩ ở trước mặt hắn bảo trì hình tượng tốt đẹp nhất, cho dù là tiểu ngủ, đều phải bảo trì tư thế hoàn mỹ. A Nhã lại cho dù đang ngủ, cũng không che dấu chính mình -- hắn suy nghĩ tạm dừng một chút, xem kỹ hai chân đã sắp dang rang ra, mỗ nữ vẫn ngủ vù vù, con ngươi đen nổi lên ý cười, ân, cho dù đang ngủ, A Nhã sẽ không che dấu tướng ngủ đặc thù của mình.
“Ân ~” Trong lúc ngủ mơ mỗ nữ lại lật nghiêng thân. Chỉ thấy nửa thân thể đã sắp tới mép giường, một bộ dáng lung lay sắp ngã. Long Hạo Thừa kinh hãi lập tức thân thủ đem nàng tiếp được, rồi sau đó ôm lấy, mềm nhẹ đặt ở bên trong giườn. Long Hạo Thừa vốn tính trở về xử lí chính sự, người còn chưa tới cửa, chợt nghe tiếng chăn bị đá văng. Hắn thở dài, mở cửa phân phó hạ nhân, lấy công văn trong thư phòng lại đây. Sau đó, đem công văn thật dày đặt ở trên bàn trà bên giường, lại đem mỗ nữ đã thông qua vài cái xoay người vận động sắp tới mép giường lần nữa ôm lấy đặt ở trong giường, rồi sau đó cỡi giày leo trên giường. Hắn mới nửa nằm lên giường, bên cạnh người nào đó liền tự nhiên xoay người, thân thủ ôm lấy hắn. Cảm thấy áp lực bên hông, con ngươi đen hiện lên nhu tình. A Nhã của hắn vẫn giống như trước, chỉ cần hắn nằm ở bên người, sẽ tự giác ôm lấy hắn. Hắn ở cái trán của nàng in xuống môt nụ hôn, đem nửa người tựa vào đầu giường, phê duyệt tấu chương.
Buổi sáng cuối hạ yên tĩnh, gió nhẹ chậm rãi xuy phất thổi vào thiên hạ ngủ say trên giường cùng nam tử tuấn mỹ đang phê duyệt công văn.
“Ân ~” Tô Lệ Nhã bắt đầu rên rỉ. Thật thoải mái a! Hảo ấm áp a! Chăn ấm bên cạnh thực làm cho người ta thoải mái a! Bàn tay mềm không tự giác sờ soạng qua lại vài lần.
Bỗng nhiên, bên người truyền đến thanh âm hút không khí, rồi sau đó bàn tay mềm mại gây chuyện bị một bàn tay to nắm lấy. Tô Lệ Nhã mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy vừa vặn là một đôi mắt tràn ngập tình dục . Thần trí của nàng bắt đầu thanh tĩnh, đôi mắt đẹp nhìn gương mặt tuấn mỹ tràn ngập dục vọng đang đến gần. Cơ hồ là xuất phát từ phản ứng bản năng, nàng xuất ra vô ảnh cước, đem nam nhân bên cạnh đá quỳ xuống giường.
“Đống --” một tiếng, nam nhân thấp rủa một tiếng.
Tô Lệ Nhã vội vàng kéo chăn lên cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân trên giường. Nhưng kỳ quái là nam tử không có giống ngày hôm qua đứng dậy, ngược lại cong người lại, giống như chịu thống khổ thật lớn. lòng hiếu kỳ sinh ra, nàng tìm hiểu thân mình. Rốt cục, thấy rõ hắn làm sao bị đau. Mặt cười lập tức nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Một cước của nàng đá rất chuẩn đi. Nhưng nhìn gương mặt tuấn mỹ đã bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh , nàng hơi áy náy ra tiếng nói:“Ngươi có khỏe không!” Nghe nói nơi đó của nam nhân, đều có vẻ yếu ớt.
Long Hạo Thừa mặt mày xanh mét nhìn gương mặt tràn ngập áy náy, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng phẫn nộ: An ủi chính mình, nàng không phải cố ý.
Tô Lệ Nhã nhìn gương mặt xanh mét biểu tình giận dữ, giọng nói run run:“Ngươi, ngươi không thể trách ta. Này đều tại ngươi, không có chuyện gì chạy lên giường của ta. Ta còn không trách cứ ý đồ xâm phạm ta đâu?” Nói đến cuối cùng, trở nên trung khí mười phần. Nếu không phải hắn đối với chính mình có ý đồ gây rối, nàng cũng sẽ không xuất phát từ phòng vệ mà đá hắn. Này hết thảy đều là lỗi của hắn.
Nghe được lời nói xấu chính mình như thế, cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ, lửa giận của Long Hạo Thừa rốt cuộc áp chế không được. Một cái đứng dậy, đem nữ nhân đáng giận này bổ nhào vào trên giường, một tay nhanh chóng chế trụ hai cổ tay của nàng, giơ lên cao đến đỉnh đầu nàng, gương mặt tuấn mỹ gần sát mặt của nàng, hơi thở tà mị phun trên mặt của nàng, nói:“Thế này mới gọi là xâm phạm.”
Cơ thể như bị giam cầm, cảm thấy áp lực trầm trọng. Nam nhân cùng nữ nhân trời sinh lực lượng chênh lệch làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thân thể không chịu khống chế run run lên.
Long Hạo Thừa vốn chính là muốn dọa nữ nhân không biết phân biệt phải trái này, lập tức cảm thấy thiên hạ dưới thân run run, cùng trong mắt sợ hãi. tất cả đều đang nói A Nhã đang sợ hắn. A Nhã từng toàn lực tin cậy A Kim cư nhiên sợ hắn. Nhận thức này làm trong mắt hắn hiện lên đau đớn. Sau đó, hắn nhanh chóng xoay người, rời khỏi giường, nhặt lên công văn phân tán dưới đất, đưa lưng về phía nàng nói:“Buổi chiều, ta sẽ cho người đến đổi giường lớn cho nàng. Miễn cho nàng ngủ ngã xuống giường.” Nói xong, hắn bước nhanh rời đi, lưu lại Tô Lệ Nhã một mặt ngốc lăng.
Nàng cố gắng tiêu hóa hàm nghĩa trong câu mới vừa rồi hắn nói. Bỗng nhiên dưới thân có một cái cứng rắn gì đó, làm nàng từ dưới chăn lấy ra, chỉ thấy là một quyển công văn nằm ở trên tay. Nàng rốt cục lý giải được ý tứ của hắn, nam nhân này cũng không phải muốn xâm phạm mình, hắn chỉ là vì phòng ngừa chính mình ngã xuống giường, thật giống như A Kim lúc trước sợ tướng ngủ kém của nàng, ngã xuống giường, hoặc là làm cho nàng ngủ bên trong, hoặc là ôm hắn. Tầm mắt dừng trên công văn màu vàng, nàng biết vì sao mới vừa rồi có nhiều tấu chương rơi dưới đất. Hẳn là vì hắn phòng ngừa nàng ngã xuống mà chuyển đến giường xử lí công việc, vì có thể ngồi ở ngoài giường.
Nàng nắm chặt công văn, cảm giác được trong lòng kịch liệt cuồn cuộn. Vốn nghĩ rằng nam nhân này cho dù có trí nhớ của A Kim, nhưng vẫn là một Long Hạo Thừa lãnh khốc vô tình. Hiện tại xem ra nam nhân này cũng có ôn nhu, làm người suy nghĩ. Nghĩ đến đau đớn trong mắt hắn, nàng biết chính mình mới vừa rồi đã làm tổn thương đến hắn. Nàng phản thủ nắm chặt công văn, xốc chăn, đứng dậy. Mới ra khỏi cửa, chỉ thấy thị nữ bưng một mâm điểm tâm, cúi người nói:“Tô cô nương, đây là Vương gia phân phó phòng bếp làm riêng cho ngài.”
Nhìn điểm tâm mình thích nhất, trong lòng cảm động: Nam nhân này thực lòng đối đãi nàng, yêu nàng.
Trong thư phòng Long Hạo Thừa, hắn vẻ mặt đau đớn nhìn chằm chằm đống công văn, bức bách chính mình phải đặt thần trí vào trong đó. Nhưng trong đầu đều hiện lên dung nhan sợ hãi kia. Tâm lại đau. Không thể tưởng được một ánh mắt của A Nhã có thể làm cho hắn đau lòng như thế. Hắn muốn một lần nữa được A Nhã yêu, một lần nữa nhìn thấy tươi cười chỉ dành riêng cho hắn. Hắn chỉ muốn như thế. Chẳng lẽ thực sự khó khăn đến vậy sao? Giờ phút này hắn phi thường ghen tị A Kim chiếm trái tim A Nhã, cho dù hắn biết hiện tại A Kim đã trở thành chính mình. Nhưng lòng hắn vẫn không khống chế được ghen tị.
“Nha --” Tiếng đẩy cửa, cắt ngang suy nghĩ của Long Hạo Thừa. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy dung nhan làm hắn đau lòng, cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói lạnh lùng nói:“Chuyện gì?”
Tô Lệ Nhã bị giọng nói không hề có tình cảm làm cho kinh sợ, ngơ ngác trả lời:“Ngươi làm rớt bản công văn.”
Long Hạo Thừa cúi đầu, nói:“Để ở đó đi. Nàng có thể đi rồi.” Hắn hiện tại cảm xúc không ổn định, không muốn nhìn thấy nàng. Hắn sợ chính mình sẽ khống chế không được tiến lên chất vấn nàng, chính mình có điểm nào so ra kém một đứa ngốc, vì sao nàng không chịu thương hắn?
Tô Lệ Nhã thấy hắn lạnh lùng, lý giải thành đang tức giận việc vừa rồi, ở trong lòng thầm nghĩ: Tô Lệ Nhã, nếu hiểu lầm người, nên dũng cảm thừa nhận sai lầm. Nàng hít sâu một hơi, bước đến trước mặt hắn, cong người lại, lớn tiếng nói:“Thực xin lỗi. Ta biết chính mình không biết lòng tốt của ngươi, đem người tốt trở thành người xấu, lại đạp ngươi. Làm hại ngươi --” nàng thoáng tạm dừng, mặt cười lại nhiễm rặng mây đỏ, lời đến miệng không cách nào nói ra được, cuối cùng nói:“Tóm lại, thực xin lỗi.”
Trong mắt Long Hạo Thừa khó có thể tin nhìn người hướng chính mình xin lỗi: Chưa từng có người hướng hắn xin lỗi. Trung khí mười phần như thế, lại tràn ngập thành ý xin lỗi, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy. Bạc môi hiện lên tươi cười. A Nhã của hắn chính là không giống người thường như thế, muốn không yêu nàng cũng không được.
Tô Lệ Nhã cúi đầu vẫn nghe không được thanh âm của hắn, nghĩ đến hắn không chịu tha thứ chính mình, cắn răng nói:“Chỉ cần ngươi tha thứ cho ta, ta có thể cho ngươi đá trở về.”
Long Hạo Thừa buồn cười nhìn nữ nhân như sắp đi vào chiến trường giết địch, ra tiếng nhắc nhở nói:“A Nhã, nàng xác định cho ta đá sao? Công phu của ta không thấp nga!”
Vốn đang hào khí ngàn vạn nháy mắt đông lại. Nàng lập tức tỉnh táo nói:“Ha ha, nếu không, ta đáp ứng ngươi làm một việc. Tỷ như, giúp ngươi làm chút tạp vụ......”
“Ta muốn tim của ngươi.” Long Hạo Thừa nhìn chằm chằm nàng nói.
Tô Lệ Nhã ngây ngẩn cả người. Như thế nào cũng không nghĩ đến hắn sẽ yêu cầu như thế. Nhưng là, tim không phải nói cho là có thể cho. Hiện tại lòng của nàng chỉ có A Kim.
Long Hạo Thừa nhìn dung nhan khó xử, trong lòng đau đớn, rồi sau đó cười nói:“Tốt lắm. ta nói giỡn với nàng thôi. Ta biết nàng vô tâm, cũng không có giận nàng. Nàng trở về nghỉ ngơi đi! Nữ nhân có thai phải nghỉ ngơi nhiều.”
Tô Lệ Nhã thấy được đau đớn trong mắt hắn, vốn đang muốn nói gì, nhưng mở miệng lại không biết muốn nói gì. Nhìn người chuyên chú nhìn đống tấu chương trên bàn, nàng chỉ có thể xoay người rời đi. Khi đến cửa, trong lòng xuất hiện một loại xúc động, nàng xoay người nói:“Uy, Long Hạo Thừa, tuy rằng ta hiện tại không thương ngươi. Nhưng ta nguyện ý thử yêu ngươi. Còn có, cám ơn ngươi.” Nói xong những lời này, nàng liền nhanh như chớp chạy thoát.
Lần này đổi lại Long Hạo Thừa ngốc sững sờ một chỗ. Bên tai chỉ quanh quẩn câu nói vừa rồi của nàng, cố gắng tiêu hóa hàm nghĩa trong đó. Rồi sau đó, bạc môi nổi lên tươi cười: A Nhã, A Nhã nói nguyện ý thử thương hắn. Đủ, có những lời này, hắn có tự tin lấy được tim nàng.“A Nhã, ngươi chờ xem đi!” Tuấn mỹ nét mặt biểu lộ tự tin.
Thu hồi suy nghĩ, hắn đem thần trí tập trung vào công văn. Nhìn tấu chương càng ngày càng nhiều, này đại biểu cho Hoàng Thượng càng muốn đem chính sự giao cho hắn. Hắn rất kỳ quái, lấy năng lực của Hoàng Thượng, hẳn là đã biết Long Kình Lệ cùng chính mình liên thủ, theo lẽ thường mà nói Hoàng Thượng hẳn là sẽ hành động, dần dần thu hồi chính quyền, vì sao hiện tại càng đem nhiều công văn giao cho hắn xử lý? Hoàng Thượng rốt cuộc đang tính cái gì? Lại có mưu đồ bí mật gì đây? Dựa vào trực giác, hắn cảm giác như trong triều yên tĩnh dị thường, hẳn là yên tĩnh trước bão táp. Xem ra, hắn phải tăng số người mật thám ở trong hoàng cung.
...........................................................................................................................................................................
Đêm đã rất khuya, cho dù là hoàng cung cũng vô cùng yên tĩnh. Ở phòng ngoài ngự thư phòng, mười mấy cấm vệ quân vẻ mặt nghiêm túc tinh thần tập trung, chờ đợi an bày của chủ tử. Bởi vì, tối nay Hoàng Thượng muốn suốt đêm phê duyệt tấu chương.
Lúc này, Quý Xương vội vàng đi vào kêu lên:“Hoàng Thượng.”
“Tiến vào.”
Quý Xương lên tiếng trả lời đẩy cửa mà vào, rồi sau đó cẩn thận đóng cửa phòng, xác định không có ai, mới bước nhanh đi đến trước người Hoàng Thượng, nói:“Hoàng Thượng, người đã được đưa đến.”
“Ân.” Hoàng Thượng trong mắt hiện lên tinh quang, đứng dậy, đi đến trước giá sách, rút ra một quyển sách trong đó, chỉ thấy giá sách từ từ di chuyển. Quý Xương cầm đèn lồng, bắt đầu đi vào, Hoàng Thượng cũng đi theo vào. Khi hai người trở ra, giá sách tự động khép lại, khôi phục bộ dáng vốn có.
Hoàng Thượng cùng Quý Xương dọc theo thông đạo thật dài, sau một khắc chung, đến một mật thất có hai binh lính canh gác.
“Hoàng Thượng!” Hai gã binh lính quỳ nói.
“Đứng dậy đi!” Hoàng Thượng không kiên nhẫn trả lời. Rồi sau đó, ý bảo Quý Xương đẩy cửa đá ra.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Hoàng Thượng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt.
Quý Xương thấy nam tử cư nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng cũng không quỳ xuống, tiến lên quát lớn nói:“Trình Lân lớn mật, nhìn thấy Hoàng Thượng cũng không quỳ xuống.”
Trình Lân trong mắt hắc bạch phân minh cũng không có xuất hiện ý sợ hãi, ngược lại bình tĩnh vô ba giống như nhìn thấy một cái người qua đường!
“Ngươi --” Quý Xương không chấp nhận được có người vô lễ đối đãi với chủ tử mình như thế, mặt mang tức giận muốn tiến lên giáo huấn hắn, nhưng lại bị Hoàng Thượng ngăn cản.
Hoàng Thượng cười nói:“Không hổ là đương gia Trình gia, nhìn thấy trẫm còn có thể bình tĩnh như thế.”
Trình Lân thoáng nhìn vẻ mặt tươi cười của Hoàng Thượng, biết lần này chính mình bị nhốt ở trong này hẳn là do ý của Hoàng Thượng. Nếu nhìn thấy chân chính đã nhìn thấy người sắp đặt, hắn bắt đầu đi thẳng vào vấn đề hỏi:“Hoàng Thượng, ngươi mời thảo dân đến, không biết có dụng ý gì?”
Hoàng Thượng cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại nói:“Nghe nói ngươi lần này đến Viêm Đô là vì Tô Lệ Nhã. Có muốn biết tin tức mới nhất về nàng không?”
Trình Lân tuy rằng không trả lời, nhưng chờ đợi trong mắt của hắn tiết lộ hết thảy.
Hoàng Thượng trong mắt hiện lên tinh quang, nói:“Tô Lệ Nhã hiện tại ở trong phủ của Long Hạo Thừa.”
Trình Lân vừa nghe, nghĩ thầm: Xem ra Tiểu Nhã hiện tại hẳn là thực an toàn. Nhưng biểu tình thả lỏng lại hiện lên mất mát: Long Hạo Thừa muốn nói cho Tiểu Nhã biết chân tướng. Hắn bên môi nổi lên tươi cười tự phúng : Chính mình thiên tân vạn khổ, ngày đêm chạy tới Viêm Đô, nhìn thấy cư nhiên là Tiểu Nhã đã ở trong lòng người khác, không còn có điều gì châm chọc hơn điều này.
“Ngươi muốn có được Tô Lệ Nhã đi! Vậy cùng trẫm hợp tác. Trẫm cam đoan ngươi có thể có được nữ nhân người muốn.” Giọng nói uy nghiêm truyền đến, làm hắn khiếp sợ nhìn Hoàng Thượng trước mắt cho hắn hứa hẹn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.