Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, vì vạn vật tô lên một tầng ngân quang. Tiêu dao các – nơi để cho các văn nhân nhã sĩ ở Viêm Đô tiêu dao thả lỏng , giờ phút này lại bị quan binh vây quanh. Không khí ngưng trọng mọi người không dám tới gần, chỉ sợ dính tới tai họa gì đó mà hại mình.
Tầng cao nhất của Tiêu dao trong phòng xa hoa cùng thoải mái nhất, Tô Lệ Nhã tựa vào cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm ở Viêm Đô . Nhìn đường xá phồn hoa náo nhiệt cách đó không xa, nàng không khỏi cảm thán cuộc sống phong phú về đêm của mọi người ở Viêm Đô. Ít nhất so với người phú huyện mà nói.
Theo trăng tròn dần lên cao đại biểu náo nhiệt dần dần tắt đi, Long Kình Lệ sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Hắn quay đầu nhìn nữ nhân tay cầm điểm tâm, phảng phất vô sự mà ăn, trong lòng bởi vì Long Hạo Thừa đến muộn mà trong nháy mắt lửa cháy bùng lên.
Hắn hung ác nói:“Ngươi tốt nhất cầu nguyện Long Hạo Thừa đến, bằng không --”
Rốt cục cầm khối điểm tâm cuối cùng trong tay ăn xong Tô Lệ Nhã cười nói:“Bằng không cho ta đẹp mặt, có phải hay không a?”
Nhìn tươi cười kia rõ ràng là châm chọc chính mình, Long Kình Lệ trong mắt xuất hiện thô bạo. Tô Lệ Nhã nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn nói:“Người chân chính muốn đối mặt với địch nhân thì sắc mặt phải không thay đổi. Vương gia dễ dàng đem cảm xúc chính mình biểu hiện ở trên mặt như thế là không được.”
Từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613384/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.