Trăng tròn đã sắp bắt đầu nhô cao trên không trung, Tô Lệ Nhã sau khi ăn no, tay cầm theo điểm tâm lấy từ khách vân tửu lâu, thả vui cước bộ trở lại nhà mới của mình.
“Nha --” một tiếng, Tô Lệ Nhã đẩy cửa phòng ra, mới xoay người liền ngã vào một vòng tay quen thuộc, trên đỉnh truyền đến thanh âm nồng đậm tịch mịch của A Kim:“A Nhã, xấu lắm nga. Rời đi cả một ngày, hơn nữa trễ như vậy mới trở về cho ta nhìn thấy ngươi.”
Nguyên lai trong phòng có người chờ đợi cảm giác là tốt đẹp như thế a! Tô Lệ Nhã tâm bắt đầu phình lên. Nàng thả lỏng thân thể tựa vào người A Kim, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc ấm áp khó có được này.
“A Nhã, về sau không cho phép không nói một tiếng đã bỏ lại ta, không cho phép về trễ như vậy.” Bị bỏ rơi mấy ngày A Kim tắc muốn lời hứa hẹn.
“Ân.” Nhưng lập tức Tô Lệ Nhã nghĩ đến công việc của chính mình, nếu mang theo A Kim bên người, chỉ sợ mọi việc đều làm không được. Nàng ngẩng đầu thương lượng nói:“A Kim, ban ngày ta còn có công việc.”
“Ta cũng muốn đi theo.” A Kim không chút nghĩ ngợi theo sát nói.
“Không được.” Tô Lệ Nhã một ngụm từ chối.
A Kim biểu tình lập tức trở nên vô cùng ủy khuất, nức nở nói:“A Nhã, gạt người, gạt người. Vừa rồi rõ ràng mới đáp ứng không bỏ lại ta, hiện tại lại chuẩn bị không mang ta theo.”
Tô Lệ Nhã không tiếng động thở dài nói:“A Kim, ta muốn kiếm tiền để nuôi dưỡng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613362/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.