Tô Lệ Nhã đỏ mặt, cầm khăn tay che miệng chạy nhanh về Thanh Phong Các. Một bước vào Thanh Phong các, trong đó một vị nam phó ddax tiến lên nói:“Tô cô nương, chủ tử đang tìm cô! Hiện tại chủ tử đang ở trong thư phòng.”
“Ừ!” Tô Lệ Nhã lên tiếng trả lời lập tức bước nhanh hướng thư phòng đi đến. Vừa đến thư phòng, chỉ thấy Trình Lân mặt vẫn âm trầm đối với nàng reo lên:“Sáng sớm, ngươi đi đâu?”
“À. Ta đi nhìn xem tình hình A Kim thế nào.” Tô Lệ Nhã báo cáo theo đúng thực tế.
Trình Lân hừ lạnh nói:“Yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngốc phu của ngươi.”
Tô Lệ Nhã có điểm mạc danh kỳ diệu nhìn vẻ mặt tức giận của Trình Lân, thầm nghĩ: Tiểu tử này như thế nào sáng sớm đã tức giận a?!
Trình Lân chú ý tới Tô Lệ Nhã vẫn cầm khăn tay che khuất miệng, hỏi:“Miệng của ngươi sao thế?”
Tô Lệ Nhã vội vàng tìm cớ nói:“Miệng của ta bị loét.”
Trình Lân đứng dậy quan tâm hỏi:“Cho ta xem!”
Tô Lệ Nhã vội vàng xua tay nói:“Không, không, không cần. Ta thường xuyên bị loét miệng. Qua hai ngày là tốt rồi. Không cần làm phiền ngươi .”
Trình Lân đi đến trước mặt nàng, trong mắt đốt cháy kiên quyết nói:“Ta nói cho ta xem.”
“Ta đã nói không cần. Ngươi phải tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân .” Tô Lệ Nhã lui về phía sau, chuẩn bị chạy. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, đã bị Trình Lân bắt lấy.
“Bá --” một tiếng, khối khăn tay che môi liền rơi vào tay Trình Lân.
Trình Lân giật mình nhìn môi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613346/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.