Trình Lân lắc đầu tiếp tục nhìn quyển sách. Kỳ quái, chưởng quầy ở hiệu thuốc bắc Phong huyện rốt cuộc đã dùng biện pháp gì, cư nhiên làm cho hắn nhìn sổ sách không có bại lộ sơ hở gì .
Cúi cúi bả vai đã muốn bắt đầu đau nhức, Trình Lân đứng dậy, nhìn ánh trăng đã sắp ngã về tây, biết canh giờ đã khuya. Nhưng là, hắn lại một chút buồn ngủ đều không có. Gần một năm nay, thời gian ngủ của hắn càng ngày càng ít. Bởi vì hắn sợ chính mình giống phụ thân đang ngủ bệnh phát liền chết đi. Cho nên, hắn sợ hãi ngủ.
Trình Lân vốn tính trở về trong phòng nghỉ ngơi, khi đi qua phòng Tô Lệ Nhã, nghe được tiếng thở vù vù của nàng khi ngủ. Trong lòng vừa động, hắn đẩy cửa phòng của nàng ra. Nhìn tư thế ngủ phi thường bất nhã của Tô Lệ Nhã , chỉ cảm thấy buồn cười.
Giờ phút này Tô Lệ Nhã để A Kim giúp thôn dân viết chữ, kiếm tiền, trong mộng đẹp tiến hành kế hoạch lũng đoạn của nàng. Nhìn A Kim đưa một đống bạc cho nàng, nàng chỉ cười nói:“A Kim, thực ngoan.” Đương nhiên, ở hiện tại đã biến thành một hình ảnh như vậy dừng ở trong mắt Trình Lân : Tô Lệ Nhã ôm chăn, cười nham nhở nói:“A Kim, thực ngoan. A Kim, thực ngoan.”
Trình Lân nghe vô cùng khó chịu. Hắn bắt đầu đẩy Tô Lệ Nhã.
Vốn đang đắm chìm ở trong mộng đẹp Tô Lệ Nhã nghĩ đến A Kim cắt ngang mộng đẹp của nàng, la hét:“Đừng ầm ỹ, A Kim. Ta còn muốn ngủ a?”
Trình Lân vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613344/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.