Tô Lệ Nhã sau khi hạ quyết tâm, đã mang theo A Kim cùng Đại Mao đi kiếm Trình Lân cò kè mặc cả. Dù sao, công nhân làm thuê, ký kết hợp đồng, luôn nên vì chính mình tranh thủ quyền lợi lớn nhất.
Trình Lân ngồi ở sau bàn, bưng trà uống nói: “Thương lượng thế nào?”
Đương nhiên loại cò kè mặc cả này do chính Tô lệ Nhã đảm nhiệm. Nàng đưa ba tờ khế ước bán thân ra: “Chúng ta quyết định ký bản khế ước này.”
Trình Lân tiếp nhận khế ước bán mình, nhìn chỗ trống phía dưới, nghi hoặc hỏi: “Như thế nào còn không đồng ý?”
Tô Lệ Nhã cười nói: “Ta muốn biết rõ câu phía dưới kia ‘Đương gia bắt làm cái gì, phải làm cái đấy’ cụ thể là chỉ việc gì? Nếu ngươi kêu ta đi tiếp khách, ta không phải chịu thiệt sao?”
”Yên tâm, ta nghĩ trên đời này trừ A Kim ra, không có người khách nào muốn ngươi tiếp. Hơn nữa, Trình gia ta cũng không muốn mang một xấu nữ ra ngoài tiếp khách.”
Nàng nhịn, nàng nhịn a. Tô Lệ Nhã tận lực duy trì tươi cười nói: “Được. Điểm này ta biết. Nhưng ta cũng hy vọng ngươi biết rõ sự tình.”
Trình Lân nhìn khóe miệng rút gân kia, xấu mặt vẫn ẩn nhẫn tức giận, chỉ cảm thấy tâm tình tốt, quét sạch buồn bực buổi sáng, cười nói: “Chuyện gì?”
Tô Lệ Nhã không khách khí trong lòng đã liệt sổ sắp xếp tốt các điều khoản:
“Thứ nhất, thời gian làm việc một ngày của chúng ta không vượt quá bốn canh giờ (8 tiếng). Thứ hai, không được miễn cưỡng chúng ta làm việc vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613342/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.