Thời gian thật sự qua mau, nhoáng một cái, bọn họ đã ở Trình phủ hơn nửa tháng, cũng đã đến lúc trở về Tô Gia thôn. Tô Lệ Nhã quyết định đi cảm ơn Trình Lân trước khi trở về, cho dù nửa tháng này sắc mặt của Trình Lân không vui vẻ gì khi thấy bọn họ, nhưng hắn vẫn chữa trị cho A Kim. Sáng sớm nàng đã hỏi quản gia Trình Lân đang ở đâu, liền hướng tới mục đích – dược sơn. Nhìn ngọn núi cao ngất, nàng không khỏi cảm thán tiền tài của Trình gia. Ngọn núi này cư nhiên chỉ thuộc một phần nhỏ của hậu viện Trình gia.
Núi thuốc này sở dĩ nổi tiếng là bởi vì Trình gia gieo trồng rất nhiều trân quý thảo dược. Bước lên cầu thang lịch sự tao nhã mà bằng phẳng, dọc đường đi nàng được đại khai nhãn giới nhìn những kì trân dược thảo chưa thấy qua bao giờ. Nhưng nàng cũng không dám chạm vào, bởi nàng biết những đóa hoa màu sắc càng diễm lệ thì có khả năng chứa độc tính càng cao.
Nàng đi gần nửa canh giờ, vẫn không tìm thấy Trình Lân nàng không khỏi oán hận độ cao của dược sơn này, oán giận Trình Lân không có việc gì lại chạy đến đây.
Tô Lệ Nhã cúi cúi người đấm vào hai chân đã muốn rã ra, nhìn lương đình cách đó không xa, quyết định đến đó nghỉ ngơi một lát. Xác định được mục tiêu, cước bộ của nàng nhanh hơn. Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, trong đình lại có người mà nàng nãy giờ tìm kiếm. Trình Lân sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613336/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.