Tô Lệ Nhã run run đem tay đặt vào vết thương ngăn máu chảy ồ ồ ra, thì thào: “A Kim, ngươi tỉnh lại a! Tỉnh lại ta liền làm bánh ba tầng ngươi thích ăn nhất a! Tỉnh lại a! tỉnh lại a!”
Âm thanh giống như đang rên rĩ cùng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lúc này, trong thôn chỉ có duy nhất một đại phu, vừa vặn hồi chiều vị đại phu này ghé thăm trưởng thôn – Phương lão, tiến lên cầm máu cho A Kim.
Tô Lệ Nhã mắt mang hy vọng nhìn Phương lão nói: “Thế nào? A Kim chắc không có việc gì đi?”
Phương lão thở dài nói: “Ta chỉ tạm thời giúp hắn cầm máu, bởi vì hắn bị thương gần tim, ta không giám lỗ mãng rút đao ra. Hiện tại cứu hắn cũng chỉ có Trình gia.”
“Trình gia?” Tô Lệ Nhã nghi hoặc nâng khuôn mặt đã loang lỗ nước mắt.
“Trình gia được mệnh danh là danh y thế gia của Long Viêm quốc, đương nhiệm hiện nay là Trình Lân y thuật vô cùng cao siêu, ngay cả thái y trong cung cũng không thể sánh bằng. Chỉ cần hắn chịu chữa trị cho A Kim, A Kim nhất định sẽ không có việc gì. Bất quá, tính tình hắn có điểm cổ quái, không phải ai cũng đều được hắn trị.”
Tô Lệ Nhã lau nước mắt trên mặt, kiên định nói: “Chỉ cần còn hy vọng, ta sẽ thử xem.”
Lúc này, trưởng thôn Tô Vắn ấn miệng vết thương trên người, tiến lên nói: “A Nhã, ngươi có thể lấy xe ngựa, đến hừng đông chắc có thể tới Phú huyện.”
Tô Lệ Nhã cảm kích gật đầu nói: “Cảm ơn!”
“Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613333/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.