Edit: LĐ
“Cậu thật sự nghĩ tớ là người cuồng bài tập ha?” Khúc Vũ hết cách mà cười, lại theo thói quen chống cằm nhìn Đào Tử: “Ngày thường đi học đã làm nhiều bài tập rồi, kỳ nghĩ cũng nên nghỉ ngơi thật thoải mái chứ?”
“Ách… Hắc hắc…” Đào Tử ngượng ngùng gãi đầu, nhìn cậu nhét tai nghe ở lỗ tai, còn một tai nghe lại nằm vắt vẻo trên vai, nhanh chuyển sang câu chuyện khác nói: “Cậu đang nghe bài hát gì á?”
“Cho cậu nghe thử này.” Khúc Vũ vô cùng tự nhiên đem tai nghe khác cho Đào Tử.
Đào Tử nhanh đứng dậy, cách một cái bàn, nhận lấy tai nghe Khúc Vũ đưa, trong lúc vô tình lại chạm phải ngón tay trắng nõn của cậu, một cảm giác lành lạnh.
Trong tai nghe là tiếng đàng guita hoà cùng tiếng piano đơn giản uyển chuyển truyền đến, còn có giọng nữ buồn bã cất giọng hát:
“Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe
Tương lai có người vẫn sẽ đợi em
Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước
Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?
Rồi em sẽ gặp được ai
Em sẽ phải nói gì đây??
Người em vẫn chờ tương lai anh còn cách em bao xa nữa?
Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người ấy
Em xếp hàng đứng đợi, nằm trong chiếc vé mang con số tình yêu.
Em bay về phía trước
Bay ngang qua dòng thời gian
Tình yêu thường làm chúng ta tổn thương
Em nhìn về con đường nhỏ
Nơi dẫn lối tới mộng ước thật nhỏ hẹp
Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.
Rồi sẽ có một ngày em tìm ra đáp án cho câu đố ấy.”
“Bài hát này là… “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư?” Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733305/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.