Edit: LĐ
Đào Tử thật không sợ chết, hô to sau lưng cô bạn.
“đi chết đi!!” Triệu Tuyết ở xa xa tức giận gào thét.
“Ha ha ha ha ha!” Đào Tử thật không chút hình tượng ôm bụng cười to, không thể tưởng tượng được, Tiểu Tuyết thường ngày mạnh miệng ghê lắm vậy mà cũng có lúc xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng cười nữa!” Lăng Vân đứng bên cạnh cô, đôi mắt đẹp của cậu dừng lại trênngười Đào Tử một lúc, sau liền cắt lời cô: “Cậu cười cũng quá vang dội rồi đó, người trong sân thể dục đều là đang nhìn cậu đấy.”
“….” một câu thôi, thành công ngăn chặn Đào Tử đang cười điên cuồng lại.
“A, được rồi.” Đào Tử xoa xoa mặt mình vì cười mà nóng lên, nhìn Lăng Vân còn đứng bên cạnh, nghiêm mặt hỏi “Chúng ta nói chuyện khác đi, Lăng Vân cậu thi vật lý được bao nhiêu điểm?”
Chỉ thấy Lăng Vân vừa khôi phục sắc mặt, đột nhiên lại đỏ lên, môi mỏng có chút dài ra, cuối cùng cũng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ “89 điểm.”
“không tệ nha, nghe nói lần này người đạt điểm chuẩn không quá mười người.” Đào Từ gật gật đầu ý nói khẳng định với Lăng Vân.
“Cậu biết người đứng hạng nhất bao nhiêu điểm sao?” Lăng Vân không chuý để ý mà nhìn đôi mắt to trong trẻo của cô, lại nói tiếp: “113, tớ kém cậu ấy hẳn hai mươi mấy điểm!”
“A, cậu là nói Đoạn Vũ đó hả, cậu ấy mỗi ngày đều làm bài tập xong, sau đó còn đihọc lớp tự học buổi tối để làm mấy đề bài khác, biết thái y chang Thẩm Mặc Trần!”
“Cậu cho là tớ ở nhà không làm thêm đề bài khác sao?” Lăng Vân nhìn Đào Tử, trong mắt đẹp đầy buồn bực, bắt đắc dĩ mà lắc đầu, bỏ lại Đào Tử, cũng đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733295/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.