Edit: LĐ
“Này không có gì, không cần sùng bái tớ!” Triệu Tuyết không chút để ý mà phất tay, đột nhẹ đè sát Đào Tử nhỏ giọng hỏi: “Người Khúc Vũ thích là ai á?”
“không biết nữa, cậu ấy không chịu nói cho tớ biết.” Đào Tử rất là vô tội, chớp chớp mắt, nhìn nhìn hai tay của cô bạn.
“Có cái con mèo béo á~ Chẳng lẽ người cậu ấy thích đúng là cậu?” Triệu Tuyết cười đến mặt mũi đỏ ửng.
“Đừng nói vậy, nữ sinh kia biết Khúc Vũ thích cô ấy, lại không có thái độ gì, ai, cậu nói, người ưu tú như Khúc Vũ như vậy, thế mà cũng có sẽ có người không muốn?” Đào từ ngồi đó, hai đùi nhàn rỗi đung đưa, vẻ mặt không có cách nào giải thích được.
“Ồ… Cậu ấy thật sự có người để thích sao?”Triệu Tuyết đột nhiên đem tay đặt trêntrán, chặn ánh mặt trời, nhìn khắp nơi ngoài sân thể dục.
“Cậu nhìn gì vậy?”
“Tìm Khúc Vũ, ai, cậu xem, cậu ta đang ở bên kia đánh bóng rổ.” Triệu Tuyết giống như đã tìm ra đại lục mới, vẻ mặt đầy kích động kéo Đào Tử qua, chỉ vao sân thể dục, ý nói cô nhìn.
Đào Tử nhìn theo tay chỉ của Triệu Tuyết.
Chỉ thấy Khúc Vũ một thân đồng phục bóng rổ màu trắng, một động tác đẹp mắt giữ bóng vượt qua hàng phòng thủ, tiếp theo là cho bóng luồn dưới háng đối phương, liền vọt lên khung rổ, trước mặt cậu nháy mắt liền có ba người, nhưng cậu vẫn như cũ không chút hoang mang dừng lại, nhảy lên, chuẩn bị ném bóng vào rổ, ngay trong nháy mát, đường bóng đi đến rổ kia đột nhiên thay đổi, cậu là truyền cho đồng đội phía sau.
Bởi không có người phòng thủ, người đồng đội kia đơn giản ba bước đã đến rổ bóng, đội của Khúc vũ liền chia ra làm hai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733290/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.