Edit: LĐ
Sau giờ tự học buổi tối, Đào Tử ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, ôm eo cậu, nóilời cảm khái như vậy.
“Sao thế? đi học một tiết tư học thôi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy?” Giọng nóitrầm thấp của cậu rõ ràng đã làm trái tim Đào đang rối rắm phiền muộn của Đào Tử bình ôn lại.
“Đúng vậy, người ưu tú nhìn qua thì chuyện gì cũng thuận lợi, làm cho người ta hâm mộ, nhưng thật ra bọn họ cũng có chuyện không thể theo ý muốn của mình được.”
“Ừ…” Hiếm có được chuyện Thẩm Mặc Trần không phản bác lời nói của Đào Tử mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“anh cũng có chuyện không như mong muốn sao?” Đào Tử mở to đôi mắt trong veo của mình, không tin được mà nhìn lưng của Thẩm Mặc Trần, cậu nhìn có vẻ gầy, nhưng lại cao vượt bậc, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn để cô phía sau lưng, che chở cô thậttốt.
“không có.” Thẩm Mặc Trần nói ra hai chữ, chắc chắn kiên định mà trả lời Đào Tử.
“Vậy anh ừ cái gì chứ?” Đào Tử có chút bất đắc dĩ mà chớp chớp mắt, nhung là nghĩ đến Thẩm Mặc Trần không nhìn thấy, liền đưa tay ra trộm nhéo eo cậu một cái.
“Bởi vì chuyện đến cuối cùng nhất định sẽ như anh mong muốn. “Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Trần vang lên trong đêm yên tĩnh, mang theo đầy tự tin cùng đậm ý cười.
“Xí… Chán….” Đào Tử ngồi sau xe đạp, nhàn nhã tự đắc mà đong đưa hai chân, gió đêm có chút lạnh, đèn đường mờ nhạt soi trên người bọn họ, đưa bóng dáng hai người kéo ra hết ngắn lại dài, cô chưa bao giờ nghi ngờ lời của cậu, cũng tin cậu nhất định là có năng lực như vậy, đem mọi chuyện trở thành như ý muốn.
Kì thi đầu năm hai đã trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733286/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.