Edit: Lựu Đạn
Còn không để cô kịp suy nghĩ, liền nghe được tiếng gào đầy giận dữ của Triệu Tuyết bên dưới lầu “Tô Đào! Thẩm Mặc Tràn nhà cậu đã xuống rồi, cậu còn ngốc trên sân thượng làm gì hả? Chờ sao mọc hay chờ trăng lên hả???!!!”
“Đến ngay.” Đào Tử bị tiếng rống giận này làm hoảng sợ vội vàng lớn tiếng đáp lại. cũng liền chạy xuống dưới lầu.
Chờ đến khi cô xuống dưới, sớm đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc Trần đâu cả, Triệu Tuyết đang đứng ở cửa chờ cô, tháy cô xuống liền vội vã chạy đến ôm lấy cánh tay của cô, lôi kéo cô chạy như bay về sân bóng rổ.
Ngay cửa sân bóng rổ, từ xa liền thấy được thân ảnh mập mạp của lão Triệu chủ nhiệm lớp, còn chưa chờ được bọn họ đi đến, thầy đã lảnh lót nói cười “Tô Đào!!! Lăng Vân!! Làm tốt lắm! Lần diễn văn nghệ này chúng ta chắc chắn là hạng nhất rồi, lát trao giải hai trò cùng lên sân khấu nhận thưởng đi.”
Đào Tử thở hồng hộc mà đứng trước mặt thầy Triệu, vừa thở phì phò vừa gật đầu. Triệu Tuyết thật sự là có thể chạy nước rút được, ngày thường nhìn không ra gia hỏa này lại chạy nhanh như gió, quả thật là điên a …..
Nhìn lại Lăng Vân bên cạnh, tuy rằng cũng cùng chạy với các cô, sắc mặt lại không đổi, tim lại không đập nhanh, hơi thở cũng không chút loạn, chẳng lẽ là thể lực mình quá kém?
Dào Tử lắc lắc đầu, sao có thể chứ, tốt xấu gì cô cũng có thời gian dài học múa a, tự hỏi nữa ngày, cuối cùng cô nàng đem nguyên nhân mình thở hổn hển kia đổ hết lên đầu cái hôn khi nãy, khẳng định là như vậy đi, mỗi lần bị Thẩm Mặc Trần hôn cô đều thở khôngnổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733257/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.