Edit: Lựu Đạn
“rõ ràng là em trêu chọc anh trước....” Thẩm Mặc Trần hơi dùng sức ôm lấy bả vả cô, đem cả người côôm vào trong ngực, một bàn tay khác với những ngón tay thon xoa nắn khuôn mặt mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt tựa như ngọc thạch của cậu nhìn sâu vào ánh mắt vô tội của co, mang theo chút dụ dỗ, khẽ nói “Đào Tử, em nên chịu trách nhiệm như thế nào đối với anh...”
“Cái...Cái gì a....” Đào Tử chỉ cảm thấy cậu nhìn mình thâm tình như vậy, trong đầu liền có chút căng thẳng, cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, Thẩm Mặc Trần rốt cuộc muốn nói gì a....
Giây tiếp theo, cánh môi hồng thắm của cô đã bị cậu ngặm chặt, hơi thở ấm áp của cậu, vây quanh côchặt chẽ, đôi môi mỏng nhạt trằn trọc qua lại trên môi mềm của cô, nhẹ nhàng mà gặm cắn...
“Ưm....”
Này này, đây là trường học đó nha!! Lỡ như có người nhìn thấy thì làm sao bây giờ????
Đôi tay nhỏ của Đào Tử dùng sức vỗ lên bả vai Thẩm Mặc Trần, dùng sức giãy giụa có ý muốn thoát khỏi cái ôm của cậu.
Ánh mắt Thẩm Mặc Trần càng thêm sâu thắm, đem hai tay nhỏ không ngoan ngoãn của Đào Tử nắm chặt lại ở phía sau, để cho cô không còn lộn xộn, một tay khác vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, để cả người cô thêm gần sát người mình.
Đào Tử mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu gần trong gang tấc, đôi lông mày có chút nhíu chặt, lông mi đen dài khẽ run, cánh mũi của cậu thẳng tắp tạo ra đừng cung thật đẹp, cọ trên má mình, còn môi cậu vẫn không lùi bước mà lưu luyến trên cánh môi mình như cũ.
anh hai.... Muốn hôn thì về nhà hôn a!!!
Lỡ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733247/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.