Edit: Lựu Đạn
“Đương nhiên là cậu ấy sẽ đến, nếu cậu ấy không đến, tớ sẽ tuyệt giao.” Có lẽ là vật cực tất phản, cả sáng lẫn trưa Triệu Tuyết đều nôn nóng lo lắng, nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh, ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng lại nắm chặt bút chì trong tay, rắc một tiếng liền bị cô nàng bẻ làm đôi.
Lăng Vân rất có tự giác né xa cô bạn hai bước, sợ mình bị vạ lây.
Khi mà hai cô cậu nôn nóng đến bốc hỏa thì một chiếc taxi vững vàng dừng lại trước mặt hai người.
Thẩm Mặc Trần một tay nắm tay quả đào nhà mình, một tay kéo vali, bình thản tự đặc xuống xe.
Đào Tử vừa xuống xe, còn chưa kịp đứng vững liền thấy hoa mắt, mọt bóng người vèo một cái vọt thẳng đến trước mặt mình, ngay sau đó có một đôi tay trắng nõn nắm chặt bả vai cô, dùng sức lắc lư “Tô Đào!!! Cậu không phải nói là đau bụng sao, đây là chuyện gì hả???? Cậu sao lại cùng một chỗ với Thẩm Mặc Trần? Còn mang theo vali???”
“Ui…Tớ…” Đào Tửu bị Triệu Tuyết lay đấy hoa cả mắt, bên tai cô là tiếng ống giận đinh ai nhức óc, chỉ đanh mang ánh mắt cầu cứu chuyển đến Lăng Vân đang bên cạnh cô bạn.
Đôi mắt hiền lành của Lăng Vân nhàn nhạt đảo qua người Thẩm Mặc Trần, tuy nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Đào Tử, nhưng Thẩm Mặc Trần vẫn là bộ dạng thản nhiên đắc ý như thường, bàn tay thon dài của cậu đặt trên tay cầm vali, gương mặt mỉm cười nhìn Triệu Tuyết đang ép hỏi Đào Tử.
“Chuyện đó… Tiểu Tuyết, bình tĩnh!!” Lăng Vân thấy Thẩm Mặc Trần không hề lên tiếng giải thích, chỉ đành tự mình căng da đầu mà kéo Triệu Tuyết ra.
“Bình tĩnh? Tớ rất là bình tĩnh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733231/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.