Edit: Lựu Đạn
Lúc vừa rồi lúc mình đến ghi món, hai người kia còn mắt liếc đưa tình, bầu không khí rất chi hòa hợp, chẳng qua mới xoay lưng đi quay lại sao lại thế này…. Giằng co quyết liệt….?
Nhưng lại nhớ đến sự thay đổi từ lạnh lùng sang ấm áp trong chớp mắt của cậu thiếu niên kia, giờ lại nhìn thấy màn này, như thế nào lại cảm thấy cô bé đáng yêu, xinh xắn, lạnh lợi kia lâm vào khổ cảnh, aizzz, thật đáng thương làm sao….
anh phục vụ kia nhanh tay bày đồ ăn, liền bưng khay cấp tốc chạy mất, dường như sợ bản thân mình chỉ cần trễ một bước, sẽ bị bầu không khí của hai người đánh bị thương mất, đến lúc đó đầu gối vô tội sẽ trúng tên, máu rơi đầy đất….
“Ờ….Bánh kem.” Đào Tử cúi đầu, động tác nhẹ nhàng đẩy một phần bánh kem đến trước mặt Thẩm Mặc Trần, sau đó một mặt tươi cười nhìn cậu nói: “Ăn đi, rất ngon á!”
Thái độ nghiêm túc của Thẩm Mặc Trần thoáng thả lỏng một chút, chỉ là đôi mắt hờ hững nhìn bánh kem trước mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói: “anh không ăn đồ ngọt, đây là gọi cho em.”
“Cái đó… Cái đó…..” Mười ngón tay của Đào Tử không biết làm sao liền xoắn xít với nhau, đôi mắt to đen đầy sự mong chờ nhìn Thẩm Mặc Trần: “Em có thể ăn chưa?”
Lập tức Thẩm Mặc Trần liền có cảm giác dở khóc dở cười.
Nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên tức giận với Đào Tử hay không, Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Đào Tử đáng thương như chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, cuối cùng cũng chịu thua rồi.
“Ăn đi… Ăn đi…..” Cậu bóp cái trán yếu ớt nói.
Đào Tử lập tức mừng rỡ, không chút ngại ngùng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733223/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.