Đồ tình nhân!!!?
Đào Tử liền bị ba chữ như sét đánh bên tai này dọa sợ rồi.
Nhịn không được quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Mặc Trần, lại cúi đầu nhìn áo lông mềm mại ấm áp mặc trên người mình, chị gái ơi, khả năng tưởng tượng của chị sao mạnh mẽ vậy!!!! chẳng lẽ chị nhìn không ra là em đây chưa thành niên sao……
Thẩm Mặc Trần tính tiền xong, liền lôi kéo Đào Tử với vẻ mặt囧囧liền đi rồi.
Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Mặc Trần lại hắt hơi một cái, cuối cùng cũng đem hồn phách rong chơi tận trời của Đào Tử đi về hiện thực.
“đã mua áo khoác mới, sao còn không chịu mặc lên?” Đào Tử lấy túi giấy trong tay cậu, lấy ra áo lông màu đen ki, vừa rồi trong cửa hàng cậu dã nhờ người cắt nhãn, bây giờ cô nàng chỉ cần kéo khóa, giũ áo, vô cùng chăm sóc mà đứng phía sau Thẩm Mặc Trần, ý bảo cậu giơ tay mặc áo vào.
Thẩm Mặc Trần đưa lưng về phía Đào Tử, khóe môi nhẹ nở nụ cười khó nhìn thấy được, dưới sự hầu hạ của Đào Tử, đem áo lông mặc vào, sờ sờ đầu cô nhóc nói: “Ngoan, còn đang chờ em mặc giúp cho anhđó.
“….” Đào Tử lại nghẹn lời rồi.
“Tối nay muốn ăn gì?” Thẩm Mặc Trần nắm lấy tay của Đào Tử, cho vào trong túi áo, thêm một lớp áo lông thật là ấm áp.
Ánh đèn sáng rỡ hai bên đường, đôi trai gái mặc quần áo giống nhau, một cao một thấp, dựa sát vào nhau tự tại mà dạo bước.
Đào Tử ngẩng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Thẩm Mặc Trần, cười đến nắc nẻ nói: “anh không phải nóihôm nay chúng ta hẹn hò sao, em muốn ăn bữa tối dưới nến.”
Lời từ miệng nói ra, Đào Tử liền sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733219/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.