Bà cụ ngồi phía sau Thẩm Mặc Trần lên tiếng trách móc, bên cạnh bà còn có một đứa bé trai đangnghịch ngợm bò trên ghế dựa.
“Cháu...” Đào Tử nghe được lời hối thúc của bà cụ, mặt liền đỏ bừng lên, tức thì đứng ngây tại chỗ cũng không biết làm gì.
Thẩm Mặc Trần nhẹ thở dài một cái, đưa tay ra nắm lấy tay Đào Tử hơi dùng sức kéo cô nàng vào trong lòng mình, chỉnh lại tư thế ngồi một chút, liền để cô nàng ngồi ổn thỏa trên đùi mình.
Nháy mắt cậu liền bị hơi thở ngọt ngào cùng hương thơm tươi mát của cơ thể thiếu nữ xâm chiếm, thân thể ấm áp cùng mềm mại của Đào Tử vừa vặn nằm trọn trong lòng cậu.
“Bà nội, bà nội ơi, chị gái đó ngồi trên đùi anh trai kìa!” Cậu bé phía sau họ đang mãi chơi đùa vô tình ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cảnh Thẩm Mặc Trần ôm ấp Đào Tử.
“không được nhìn lộn xộn.” Bà cụ có chút xấu hổ ho khan một cái, sớm biết như vậy bà sẽ không giục cô bé làm gì, sau đó liền đưa bàn tay đầy nếp nhăn che đôi mắt của cháu trai, lẫm bẩm nói “không nên nhìn, không nên nhìn....”
“Vì sao ạ?” Cậu bé vô cùng khó hiểu mà quay đầu nhìn bà của mình, sau đó bò dậy từ trên ghế, ôm lấy cánh tay bà mình làm nũng nói “Bà nội, con cũng muốn ngồi trên đùi bà.!!!”
Đào Tử cảm thấy mình không còn đường nào để trốn nữa rồi, liền đem cả khuôn mặt chôn rúc vào ngực Thẩm Mặc Trần, sau đó vươn nắm tay mềm mại của mình nhẹ nhàng đánh Thẩm Mặc Trần một cái, thìthầm “Đều tại anh, dạy hư trẻ nhỏ.”
“Em còn sợ dạy hư trẻ nhỏ sao?” Thẩm Mặc Trần gần như không thể nghe thấy mà cười cười, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của Đào Tử, trêu cô “Năm đó lúc anh cũng như cậu bé này, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733210/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.