Thẩm Mặc Trần về chỗ ngồi.
Chỉ là trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến bức thư tình kia cuối cùng là viết những gì....
Tập múa sau giờ tan học cũng kết thúc, Đào Tử xách cặp nhảy nhót chạy xuống lầu dưới, từ xa đã thấy Thẩm Mặc Trần đang ngồi bên cạnh bồn hoa cách phòng âm nhạc không xa, đúng lúc mùa xuân hoa nở, cây ngô đồng phía sau chỗ cậu ngồi đã nẩy mầm chồi non, lá cây xanh non hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng mạnh mẽ, hoa trong bồn cũng đã kết nụ nho nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây ngô đồng tạo thành những vệt vụn vặt loang lỗ trên mặt đất, theo gió nhẹ liền giống như tạo ra những đốm sáng tùy ý lóa mắt.
Thẩm Mặc Trần chính là ánh sáng lóa mắt nhất trong cảnh tượng này, cậu đang cúi đầu đọc sách, gió thổi bay một góc áo sơ mi trắng, thổi bay những sợi tóc của cậu, những ồn ào do học sinh đi qua đi lại dường như hoàn toàn không hòa vào thế giới của cậu được.
Đào Tử dừng lại cách Thẩm Mặc Trần không xa, tự hỏi bản thân mình lúc này có nên đến làm phiền cậu không, mà cậu lại giống như tâm linh tương thông, bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh sáng loang lỗ chìm trong đôi mắt đen huyền của cậu, làm tăng vẻ trong trẻo tinh anh, ánh sáng trong mắt dần chuyển, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười, một cơn gió nhẹ thổi đến, làm hoa đào rơi như tuyết, càng làm cho cậu tăng vẻ chính chắn, vô cùng tuấn dật, chỉ là trên gương mặt thiếu niên nét trẻ con còn chưa phai hết.
“Luyện tập xong rồi?” Thẩm Mặc Trần khép cuốn sách trong tay lại, đứng dậy, từ tốn đi đến bên cạnh Đào Tử, từ mái tóc của cô nhóc nhẹ nhàng nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733159/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.