“anh thật là lợi hại.” Quả đào nhỏ có chút sùng bái mà nhìn bóng lưng của cậu, nhấy định là do thành tích của anh ấy quá tốt, cho nên thầy giáo phòng nhạc mới nhìn anh thuận mắt.
“À, cũng không có gì, ông ấy là ông cậu của anh.” Thẩm Mặc Trần coi như không có chuyện gì nói ra sựthật.
Được rồi, coi như mình vừa rồi chưa nói gì cả.
Tới cửa nhà, Thẩm Mặc Trần trực tiếp chạy xe thẳng vào tầng hầm, quả đào nhỏ đứng ngoài cửa nhà xe, vẻ mặt gấp đến độ không chờ được nhìn cậu thong thả dựng xe, nhanh nhanh hối thúc cậu “Thẩm Mặc Trần, anh nhanh lên đi.”
Động tác khóa xe của Thẩm Mặc Trần đơ cứng lại, cau mày ngẩng đầu nhìn Đào Tử.
“Này, sao anh lại không khóa xe?” Đào Tử nhìn động tác dừng tay của cậu, nhanh hỏi.
“Em vừa mới gọi anh là gì?”
“Là Thẩm Mặc Trần á.” Quả đào nhỏ nâng mặt như là đương nhiên nhìn cậu, “Bạn học của anh khôngphải gọi anh như vậy sao?”
Thẩm Mặc Trần cúi đầu, không nói gì, khóa xe lại, sau đó xách cặp từ từ đi đến trước mặt Đào Tử, cúi đầu nhìn cô bé ngốc.
“Này....anh sao á?” Quả đào ngốc có chút hồi hợp nhìn cậu.”anh nhanh lên đi, mẹ nuôi còn ở nhà chờ chúng ta đó.”
nói xong, quả đào ngốc tính quay người chạy trốn.
“Đứng lại.” Thẩm Mặc Trần duỗi tay nắm chặt tay cô lại, đem cô kéo đến bên mình.
“anh...anh làm gì vậy?” Đào Tử cảnh giác nhìn cậu, trơ mắt mà nhìn anh, từng bước một dồn mình ép vào góc tường.
“Gọi anh lại một lần nữa.” Thẩm Mặc Trần trực tiếp đem quả đào nhỏ dồn vào tường, cúi người, dùng đôi mắt đen nhánh sâu thamrwr nhìn chăm chăm vào quả đào nào đó.
“Thẩm...Thẩm Mặc Trần...” Quả đào nhỏ dùng hết sức mà nuốt một ngụm nước miếng.
Thẩm Mặc Trần cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733123/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.