Lăng Vân nhớ lại cô em họ từ nhỏ hay chạy theo sau lưng mình, trên mặt liền có một nụ cười nuông chiều, từ tốn nói “Chính là từu nhỏ luôn đi theo sau lưng mình, thích tranh giành đồ với mình. Nhưng cũng chia sẽ đồ vật của bản thân cho mình, khi tâm tình tốt sẽ hôn bẹp lên mặt mình mấy cái, cọ qua cọ lại toàn là nước miếng, nếu tâm tình không tốt thì cả mấy ngày liền cũng không hề để ý gì đến mình cả.”
“thật không…” Đào Tử nghĩ lại nghĩ, như vậy cũng giống như mình và Thẩm Mặc Trần, “Tớ cùng Thẩm Mặc Trần chỉ như là anh em sao?”
“Sao có thể là anh em được, hai người có chung huyết thống đâu.”
Triệu Tuyết trợn mắt nhìn Đào Tử, nhỏ giọng nói”nói thật ra, lúc Thẩm Mặc Trần nắm tay cậu, cậu có cảm giác tim đập đặc biệt nhanh không?
“A?” Đào Tử nhìn Triệu Tuyết, nghiêm túc nhớ lại một chút, khuôn mặt khổ sở nói “Chúng tớ từ nhỏ đãtay trong tay, nên đã sớm quen rồi.”
“Ách…” Triệu Tuyết nghẹn “vậy lúc cậu thấy Thảm Mặc Trần ở cùng nữ sinh khác, có cảm giác trong lòng khó chịu hay không?”
“Cái này…”Đào Tử gãi đầu, nhíu mày nói “Chính là tớ chưa từng thấy anh ấy ở cùng bạn học nữ khác khi nào.”
“Vậy khi mà không gặp được anh ấy, cậu có nhớ anh ấy hay không?” Triệu Tuyết ôm tinh thần vò sứt không sợ mẻ, không bỏ qua cứ hỏi đến cùng.
“Hai người bọn tớ đến tận bây giờ cũng chưa từng xa nhau….”Đào Tử xấu hổ nhìn qua Triệu Tuyết, thìthầm “Ngay cả chuyển nhà cũng chuyển đến ở chung một chỗ.”
“……”
Được rồi, Triệu Tuyết hoàn toàn cạn lời rồi.
“Này nếu theo cách cậu nói, tớ cảm thấy cách các cậu ở cùng nhau như vậy có phần nghiêng về tình cảm anh em hơn.” Lăng Vân liền vui mừng ra mặt, đôi mắt hoa đào lóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733113/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.