“Hi. Lucy, do you like s...” Đào Tử đọc đọc, lại đột nhiên ấp úng hồi lâu cũng chưa đọc ra chữ S kia.
“Straberry.” Lăng Vân ở phía sau nhỏ giọng nhắc cô.
“Hi, Lucy, do you like straberry?...” Đào Tử lại đọc tiếp nội dung sau đó, cuối cũng cũng một hơi đọc hết cả đoạn văn.
“Ừm, khá lắm, mời ngồi xuống.” Thầy Từ vừa lòng gật đầu.
Đào Tử nhẹ nhõm thở dài một hơi, lúc ngồi xuống, quay đầu về phía sau, gật đầu tỏ ý cảm ơn với Lăng Vân.
Lăng Vân chỉ cười tủm tỉm mà nhìn cô.
Chờ đến khi tan học, nháy mắt bên bàn của Lăng Vân nữ sinh chen chúc thành đám đông, từng bạn gáimột hai mắt tỏa sáng hỏi thăm Lăng Vân đủ các vấn đề.
“Lăng Vân, bạn từ trường nào chuyển đến đây vậy?”
“Lăng Vân, bạn học tiểu học trường nào á?”
“Lăng Vân, bạn là người ở tỉnh sao?”
Lăng Vân với vẻ mặt ấm áp mỉm cười, ngồi ở chỗ mình, nho nhã lễ độ mà trả lời tất cả câu hỏi.
Đào Tử đang nói chuyện cùng Triệu Tuyết, ngẫu nhiên nghe được Lăng Vân nhắc đến trường tiểu học, không khỏi tò mò mà quay đầu nhìn cậu hỏi “Mình cũng học trường tiểu học đó, chúng ta là bạn cùng trường á.”
Lăng Vân gật đầu, nhỏ giọng “Đào Tử, trước kia mình đã từng gặp bạn.”
“thật không, khi nào á?”
“ngày lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, lúc lớp múa các cậu biểu diễn tiết mục Hồ Thiên Nga.”
“...” Đào Tử囧 không thể nghĩ được là năm đó cô diễn vai một cây thông Noel, đến bây giờ còn có người nhớ.
“Oa, Đào Tử, bạn vậy mà có thể múa được Hồ Thiên Nga?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733084/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.