“Hả?” Vẻ mặt Đào Tử không chút để ý, đi đến bên cạnh cậu, nhìn thứ đang nấu trên bếp nói “Ngày thường không phải chờ em làm a.”
“Bây giờ không phải thời kì đặc biệt của em hả?” Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà tắt bếp, nắm lấy tay Đào Tử đem cô ấn vào ghế, sau đó tự mình đi lấy máy sấy lại đấy, cắm điện đứng sau lưng giúp Đào Tử sấy khô tóc.
Luồng khí ấm áp từ mấy sấy phả lên mái tóc dài của Đào Tử từng ngón tay của Thẩm Mặc Trần nhẹnhàng xoa tóc cô, nghiêm túc mà cẩn thận, phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy khôngngừng.
Trong gương ở phòng khách, có hai bóng người, Đào Tử ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn Thẩm Mặc Trần trong gương dịu dàng mà rất chăm chú, cảm thấy tất cả như mình đang mơ.
Thẩm Mặc Trần thường ngày sẽ có thái độ dịu dàng như vậy sao?
Là do mình hoa mắt sao?
Đào Tử đưa tay xoa mắt mình, lại nhìn vào gương, lại thấy Thẩm Mặc Trần vẫn dịu dàng như trước.
Giống như nhận ra sự khác thường của Đào Tử, cậu nghiêng đầu đến gần, nhỏ giọng hỏi “Sao vậy? Có phải anh sấy tóc làm đau em?”
Giọng nói dịu dàng như vậy, dường như một dòng nước ấm chậm rãi chảy trong lòng Đào Tử, làm cho Đào Tử cảm thấy có một loại cảm xúc không tên muốn bật khóc.
“không phải…” Đào Tử ngẩn đầu lên, nhìn người đứng bên cạnh mình, đôi mắt đen nháy sâu như khôngthấy đáy, tựa như hồ nước yên tĩnh không chút gợn sóng, làm người không nhìn thấu, đoán không ra tâm tình.
“Vậy chứ làm sao? Em sao lại muốn khóc chứ?”
Đôi chân mày thanh tú của Thẩm Mặc Trần khẽ nhăn lại, nhìn gương mặt trắng nõn cùa Đào Tử, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733077/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.