Chờ đến lúc tan học, Đào Tử mới nhớ tới, ngày hôm qua thầy Triệu có nói ai muốn học tiết tự học buổi tối thì hôm nay đến đăng ký, nhưng ba mẹ lại không có nhà, Đào Tử nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ căng cả da đầu, đi đến lớp học của Thẩm Mặc Trần một chuyến.
Có điều là mới chỉ có một ngày ngắn ngủi, toàn bộ năm lớp hai đều biết mặt Đào Tử.
Hôm nay Đào Tử lúc đi từ cầu thang lên, thường xuyên có người cười hì hì, còn chỉ vào cô rồi nói với người bên cạnh “”Nhìn đi, đó là bạn gái của Thẩm Mặc Trần.”
Đào Tử liền cảm thấy áp lực nặng như núi.
Tới cửa lớp 2-2, Đào Tử còn chưa đứng vững thì bên trong liền có người nhìn Thẩm Mặc Trần nói “Thẩm Mặc Trần, bạn gái cậu đến tìm cậu.”
Thẩm Mặc Trần lúc ấy đang cúi đầu làm bài, nghe nói vậy liền ngẩng đầu xoay ra cửa nhìn liền thấy Đào Tử tay chân đang luống cuống đứng bên ngoài.
“Sao vậy?” Cậu mặc kệ những tiếng huýt sáo trong lớp, thản nhiên đi ra ngoài,.
“Thầy chủ nhiệm lớp em nói là chúng em có muốn đăng kí lớp tự học buổi tối hay không...” Đào Tử đột nhiên có chút hối hận khi đến hỏi Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc anh ấy cũng đâu phải phụ huynh đâu....
“không đi.” Thẩm Mặc Trần rất bình tĩnh phun ra hai chữ.
“A?” Đào Tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu.
“anh không đi, em cũng không cần đến.” Thẩm Mặc Trần cau mày, bình thản giải thích.
“Như vậy, đi thì sao...”
“Nếu em muốn đi, tan học cũng không ai đến đón em đâu.” Thẩm Mặc Trần nó xong liền đi thẳng vào lớp.
Đào Tử thật muốn囧 mà đứng tại chỗ, đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt, rốt cuộc cũng chọn cách có xe đưa đón miễn phí.
Khúc nhạc đệm nhỏ ngày khai giảng cũng nhanh đi qua, là học sinh thì cuối cùng cũng lấy việc học làm trọng, bận rộn học hành, chuyện bát quái kinh thiên động địa này, cũng dần bị sách vở đè ép đi mất.
Sau khi lên sơ trung, mấy tháng ngắn ngủi, thân thể Đào Tử hình như cao lên không ít, khuôn mặt vốn tròn tròn cũng dần dần thon thả, cái miệng anh đào nho nhỏ hay cười, đôi mắt xinh đẹp long lanh, cả người càng thêm vẻ yếu ớt động lòng người.
Các bạn nam trong lớp giống như nhận ra Đào Tử đang thay đổi, liền thầm thích Đào Tử ngày càng đông, còn có người lén lút mỗi ngày đặt một hộp sữa tươi vào hộc bàn của cô.
Đào Tử thấy thật kì quái, sao hộc bàn của mình lại có thật nhiều đồ ăn, nhưng lại cũng không thấy ai đặt vào cả.
Triệu Tuyết không tim không phổi, cười vui vẻ giúp ĐàoTử nhận hết, theo lời cô nói thì đồ miễn phí không ăn, đây chính là do Đào Tử nhà mình dựa vào sắc đẹp bản thân mà có đồ ăn.
Hôm nay lúc tan học, Thẩm Mặc Tràn vừa làm bài vừa đợi Đào Tử đến tìm, chỉ là bạn học đều đã về nhà hết, nhưng Đào Tử thì chưa có đến.
Thẩm Mặc Trần nhíu mày, giơ tay nhìn đồng hồ, dù cho ngày thường thầy của nhiệm có nói thêm mộtchút thì cũng đã sớm tan lớp, Đào Tử cũng nên đến rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]