“Em không phải con nít.” Đào Tử vô cùng chán ghét người khác nói mình như vậy, đặc biệt là Thẩm Mặc Trần.
“Ừ” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Đào Tử đang iwr cạnh mình, làn da của bé trắng nõn, bóng loáng, gương mặt nhuộm màu đỏ ửng, một đôi mắt trắng đen linh động lấp lánh chớp chớp nhìn mình, cái miệng nhỏ hồng nhuận vì lời nói của mình mà không vui mà cong lên, khuôn mặt tròn trĩnh càng làm cho bé đáng yêu hơn.
“Chính anh cũng không đành lòng.” Thẩm Mặc Trần nho nhỏ xen lẫn tiếng sóng biển yếu ớt đi vào tai bé.
“A?” không đành lòng cái gì?” Đào Tử ngẩn đầu nhìn cậu.
“Ừ, không đành lòng để em biết được suy nghĩ thật sự của chồng em…”
Đào Tử tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần cách mặt mình càng lúc càng gần, khôngbiết từ khi nào, cậu đã vươn một cánh tay, ôm lấy đầu va bé nhỏ của Đào Tử, làm khoảng cách giữa bé và cậu càng thêm gần hơn, sau đó trên môi liền xuất hiện một cảm xúc ấm nóng.
không giống như lúc bé hôn cậu, một chút liền rời ra.
Cánh môi ấm áp mềm mại của Thẩm Mặc Trần vẽ theo đường môi hồng nhuận của bé, nhẹ nhàng ve vuốt, cánh môi bé non nớt lại rất mềm mại, dường như rất giống với thạch trái cây.
Đào Tử cảm thấy đầu ốc mình trống rỗng, đây là Thẩm Mặc Trần chủ động hôm mình sao, nhưng vì sao cảm giác anh ấy hôn minhflaij không giống như trước đây mình hôn anh ấy.
Giống như có nột chút cảm giác cọ xát có chút mềm mại, trên môi còn có chút ngứa.
Thẩm Mặc Trần hơi mở đôi mắt liền nhìn thấy Đào Tử có bộ dáng có chút ngốc manh, môi liền cong cong khẽ cười rồi đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt cô bé, che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733049/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.