Theo tuổi tác lớn dần, Hồ Ngọc Thành đã có bước đầu mang dáng dấp soái ca rồi, đôi mắt phượng dài đen nhánh, chỉ một ánh mắt vô tình cũng liền làm chao đảo biết bao cô học trò nhỏ.
Đương nhiên, Đào Tử là một ngoại lệ.
Triệu Tình nghe được mấy lời này xong trắng mắt liếc Hồ Ngọc Thành, tức giận nói “Có bản lĩnh thì cậu không cần khiêu vũ cùng tớ, trực tiếp mà mời cái cây kia đi.”
Hồ Ngọc Thành liền ôm lấy cây thông Noel Đào Tử một cái, quái lạ nói với Triệu Tình “Cậu cho rằng tớ không dám à, đến lúc đó thì đừng có mà khó đỏ cả mũi.”
“Được rồi, không cần ồn ào nữa!”Chị xinh đẹp “cốc” một cái gỏ lên đầu Hồ Ngọc Thành, tức giận nói“Trò mà dám nhảy loạn, cô liền đem thư tình của các bạn nữ trong tủ đồ của trò gửi đến cho ba trò ngay.”
“Dạ!” Hồ Ngọc Thành rụt cổ, nhỏ giọng đáp.
“Tiếng chuông báo hiệu năm mới sắp vang lên, bánh xe thời gian đã để lại trên con đường một dấu ấn khó phai. Cùng với ánh nắng ấm áp cuối đông, nguyên đán, đúng hẹn lại đến.” Giữa sân khâu đột nhiên tối đen, chỉ có lưu lại một bóng đèn chiếu, giọng nói trẻ con trong trẻo của Thẩm Mặc Trần vang lên giữa những âm thanh ồn ào nơi sân khấu.
“Hôm nay, chúng ta hẹn nhau nơi này, nhận lấy duyên phận mang đến cho chút ta sự vui vẻ, nhận lấy khoảng thời gian tươi đẹp này, cảm nhận không khí của ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường.” Ngay sau lời của Thẩm Mặc Trần là giọng nói nụng nịu của bé gái .
“Đêm văn nghệ chúc mừng xuân cùng lễ kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường xin được phép bắt đầu! Trước tiên xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay đến tiết mục bale lừng danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733017/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.