Được rồi, Đào Tử hoàn toàn囧 rồi.
Hôm lễ hội văn nghệ diễn ra, nhà trường mời phụ huynh học sinh và các cấp lãnh đạo phòng giáo dục đến tham dự.
Sân khấu được dựng ở sân bóng rổ trong trường, âm thanh,ánh sáng, đạo cụ phun khói cùng những thiết bị dụng cụ khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ, dù sao đây cũng là ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, nếu tiết kiệm quá thì cũng không tốt lắm.
Ngoài lãnh đạo phòng giáo dục và phụ huynh của các học sinh tham gia biểu diễn đều ngồi ở hàng trước tiên, còn lại chỗ ngồi của các vị phụ huynh khác cùng con mình được chia theo thư tự năm học, lớp học.
Thẩm Mặc Trần không có tham gia diễn xuất, dựa theo thứ tự được sắp xếp thì lớp sáu ngồi hàng sau cùng, phía trước là các bạn học lớp thấp hơn.
Vợ Chồng giáo sư Thẩm cùng ba mẹ Đào Tử đến cùng nhau, vào trong mới biết bọn họ không ngồi cùng nhau, Thẩm Mặc Trần ngoài hàng cuối, vẫy vẫy tay gọi ba mẹ, giáo sư Thẩm nhìn cậu, cười với ba Tô ‘’Hai người nhanh lên phía trước đi, chờ kết thúc chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng.”
Mẹ Tô gật gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối thấy chỗ của họ lại xa chỗ mình như vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm “ Cứ nghĩ cả nhà đều ngồi chung, còn có thể chờ vở kịch của Đào Tử kết thúc thì cùng nhau chụp tấm hình.”
Nguyệt Vi, nâng máy ảnh trong tay, cười tủm tỉm
“ không sao đâu, chờ buổi văn nghệ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh”
“Đúng đó, khi đó thì chúng ta lại tụ hợp một chỗ.” Ba Tô nhìn giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733011/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.