Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu vẻ mặt kì quái nhìn bé.
“Em viết?” Cậu liếc nhìn cái thư màu hồng phấn kia, trong lòng lại buồn bực, lấy tiêu lớp một của bé, hẳn là chỉ mới học ghép vàn, chẳng lẽ là dùng ghép vần viết thư?
“A...không phải đây. Là do bạn học nữ lớp em nhờ em mang cho anh” Đào Tử thành thật trả lời.
“Hừ..” Thẩm Mặt Trần liếc bé trắng cả mắt, đi thẳng lướt qua bé.
“Ai...Sao mà anh không nhận, em đã đồng ý với người ta là đưa tận tay cho anh mà.”Quả đào chạy nhanh theo sau, nghĩ cách đem lá thư kia đưa đến tay Thẩm Mặc Trần.
“Tự em cầm đưa cho người ta đi, cứ nói anh không cần” Thẩm Mặc Trần lại tức giận liếc cô một cái, mang balo thẳng đường về nhà mà đi.
“Này...không cần thì không cần.... Làm gì mà hung dữ như vậy...” Đào Tườ sờ mũi mình, nghĩ không ra là vì sao anh lại giận.
Về đến đại viện, Thẩm Mặc Trần đóng cửa một cái rầm, ngay cả gọi đi vào cũng không thèm nói
Đào Tử đứng ở trong viện, ngơ ngác nhìn câu đối dán trên cửa nhà cậu, suy nghĩ cả buổi, vẫn là khôngnghĩ ra mình đã chọc anh chỗ nào, chu chu cái niệng nhỏ, rầu rĩ không vui, xoay người đi về nhà mình.
Mẹ Đào Tử đã tan làm về nhà lúc này lại thấy vẻ mạt Đào Tử không có chút vui vẻ mở cửa đi vào nhà, nhanh chóng lau nước trên tay, đi ra cửa đón bé cười hỏi:” Đào Tử đã về rồi, sa lại không vui, Thẩm Mặc Trần còn giận dỗi với con hả?”
“Đúng vậy ạ” Đào Tử gật gật đầu, tùy tay cầm láy quả táo được rửa sạch để trên bàn, đưa lên miệng hung hăng mà gặm, buồn bực nói” Vốn là hai ngày nay đã tốt rồi, hôm nay không biết cái gì lại khôngvui.”
“Có phải vì bài tập của các con hay không...?
Mẹ Đào Tử có chút xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732999/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.