Trầm Mặc Trần nghe được âm thanh, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy quần áo của Đào Tử, ngẩng đầu nhìn thì ra là thầy giáo, vì thế đứng thẳng thân mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thầy nói: “Em ấy là học sinh mới đến, thuộc năm nhất lớp hai, em đang đưa em ấy đến phòng học.”
“À.” Thầy Dương gật đầu, nhớ tới hôm nay quả thật có một em học sinh mới đến, vì thế kéo Đào Tử qua, hỏi: “Bạn học nhỏ, em là Tô Đào sao?”
Đào Tử ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hòa ái của thầy Dương gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ừm, thầy là thầy chủ nhiệm lớp của em, em kêu thầy là thầy Dương là được.”
“Dạ.” Đào Tử thanh thúy trả lời.
Trầm Mặc Trần nhìn cô một cái, xoay người đi về phía phòng học ở lầu trên của mình.
“Ai, ai, chồng ơi anh muốn đi đâu?” Đào Tử vội vàng lên tiếng hỏi.
Trầm Mặc Trần lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì sẫy chân, xoay người đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ở trong trường học không được gọi anh là chồng!”
“Tại sao a?”
“không có tại sao gì hết.” nói xong, hắn liền không quay đầu đi lên lầu.
Chỉ để lại thầy Dương có chút thú vị nhìn chằm chằm Đào Tử.
“Được rồi, theo thầy vào lớp thôi, chồng của em chắc hẳn là học sinh năm hai.” Thầy Dương cười tủm tỉm nắm lấy tay Đào Tử, đi về phía phòng học, tinh tế nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Trầm Mặc Trần một chút, chắc đó chính là nam sinh nhỏ mà côVương vẫn khen không dứt miệng.
“Em không thể học cùng một lớp với chồng em sao?” Đào Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, vẻ mặt tò mò nhìn thầy.
“không thể, khác năm không thể ở cùng một lầu.”
“Nhưng mà lúc em học ở nhà trẻ, đều là cùng một lớp với anh ấy a.” Trong lòng Đào Tử có một chút nho nhỏ buồn bực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732975/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.