Nhưng là hắn vui vẻ không được vài ngày, lại bắt đầu mất hứng.
Vì sao??
Bởi vì các nữ sinh trong lớp tiểu học, còn phiền phức hơn Đào Tử.
Ít nhất Đào Tử ở trước mặt hắn vô cùng ngoan ngoãn, lúc hắn bận, Đào Tử chính là chuyên chú ở một bên nhìn, hoặc tự mình chơi. Mà các nữ sinh ở lớp học của hắn, lại vô cùng thích thú cầm sách giáo khoa tới hỏi hắn đủ kiểu loại vấn đề.
“Bạn học Trầm Mặc Trần, bạn có biết chín mươi chín cộng thêm chín mươi chín là bằng bao nhiêu không?”
“Trầm Mặc Trần, bạn có biết ba mươi chia cho năm bằng bao nhiêu không?”
“Trầm Mặc Trần, chữ này đọc như thế nào a, bạn có thể nói cho mình biết không?”
Những vấn đề ngu ngốc hoặc dễ dàng như thế, không ngừng vờn quanh bố phía Trầm Mặc Trần, hắn cảm thấy đầu của mình rất nhanh sẽ trở nên lớn hơn.
Buổi chiều tan học hôm đó, hắn một mình đi ở trên đường, bỗng nhiên liền phát hiện một bóng lưng đeo cặp sách với cái váy hoa màu hồng ở phía trước thoạt nhìn có chút quen mắt, ba bước biến thành hai bước chạy lên liền nhìn thấy, thật đúng là Đào Tử.
“Tại sao em lại một mình đi như thế này?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, đưa tay cầm lấy cặp sách trên lưng của Đào Tử, bên trong rất nhẹ, lẽ ra đi nhà trẻ sẽ không cầm đem theo sách, phỏng chừng ở bên trong cặp sách đựng áo khoác và một cái bình nước của cô.
Đào Tử ngẩng đầu lên nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy Trầm Mặc Trần, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nở hoa, liền vô cùng thân thiết ôm cánh tay của hắn nói: “Ba mẹ em lại đi công tác, cha nuôi nói hôm nay ông phải đi đến tỉnh tham gia trận đấu gì đó, không thể tới đón em, lẽ ra để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732970/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.