Vì thế một đám bạn học nhỏ lại vây quanh Đào Tử, chẳng qua lần này, trong tay của mỗi người đều cầm một ít đồ muốn tặng cho cô.
Có thức ăn, có đùa giỡn, còn có một ít đồ chơi mới tinh.
Mỗi người đều nghĩ chỉ cần trở thành bạn của Đào Tử, Trầm Mặc Trần sẽ nói chuyện với mình, cho nên càng không ngừng lấy lòng Đào Tử.
Đào Tử chớp chớp mắt, nhìn bọn họ thật lâu, rốt cục vươn bàn tay nhỏ bé, vô cùng vui vẻ nhận quà tặng của mọi người.
không thể không nói tiếp, từ thời điểm đó bắt đầu, Trầm Mặc Trần đã có thiên phú dựa vào mị lực của mình nuôi sống vợ.
Thể nghiệm ở lại nhà trẻ thật ra chỉ có một tuần ngắn ngủi, dù sao cũng đều là những đứa trẻ vừa mới rời nhà đến trường, thời gian rời xa cha mẹ quá dài, khó tránh khỏi bắt đầu nhớ nhung cha mẹ của mình.
Đào Tử bởi vì tuổi nhỏ nhất, mỗi ngày đều là giáo sư Trầm lái xe đạp đưa cô đến nhà trẻ, tan học lại chở cô về nhà.
Trầm Mặc Trần coi như có thể mỗi ngày nhìn đến ba của mình, so sánh với những bạn nhỏ khác, cảm giác nhớ nhung người nhà cũng không cần thiết phải có.
Cho nên giờ phút này, Đào Tử và Trầm Mặc Trần ngồi giữa một đám trẻ con đang gào khóc thảm thiết, có vẻ vô cùng bình tĩnh, vừa không ầm ĩ cũng không nháo, nhưng như thế lại vô cùng có tướng vợ chồng.
Trầm Mặc Trần nghe tiếng kêu rên ở xung quanh, cùng với tiếng khóc chói tai, quả thực làm cho hắn không có cách nào tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, không khỏi quay đầu nhìn về phía Đào Tử ở bên cạnh cũng có vẻ mặt bình tĩnh giống như vậy, nhíu mày nói: “Bọn họ ầm ĩ muốn chết, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732963/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.