Ba của Trầm Mặc Trần tuy rằng còn trẻ, nhưng đã là giáo sư đại học, khoa nghiên cứu là lịch sử Trung Quốc, tuy rằng nghiên cứu lịch sử, nhưng tư tưởng của ông một chút cũng không cổ hủ, thậm chí còn có những suy nghĩ mà người thời đại cũkhông có, tư tưởng rất tiến bộ.
Nếu không, lúc trước Nguyệt Vi nói với ông về việc đến nhà Đào Tử đưa sính lễ, ông cũng sẽ không vỗ đùi đồng ý.
Theo lời của ông, đây vừa là việc kế thừa truyền thống, vừa là hành động làm người khác kinh sợ.
Kế thừa truyền thống chính là chỉ việc đính hôn cho hai đứa nhỏ, ông cũng không phải người đầu tiên trong lịch sử, cũngkhông phải là người cuối cùng.
Hành động làm người khác kinh sợ ý chỉ, ông cảm thấy trẻ em nếu muốn yêu sớm, vậy thì phải sớm một chút, đợi đến lúc mười tuổi, kia còn có thể gọi là yêu sớm sao, những vị hoàng đế trong lịch sử lúc tám tuổi đã cưới vợ.
Như thế, dưới sự ủng hộ của ba Trầm Mặc Trần, Trầm Mặc Trần ở trong tình huống không hay không biết, đã bị bán. Đương nhiên, còn có một người bị bán khác là Tô Đào.
Đợi cho đến lúc Trầm Mặc Trần bốn tuổi, Đào Tử đã được hai tuổi, đã trưởng thành thành một đứa bé gái biết đi biết nói, mỗi ngày đi theo ở phía sau Trầm Mặc Trần, tiếng nói ngọng ngịu kêu hắn: “Chồng...... Chồng......”
“Chồng ơi anh đợi em với......”
“Chồng ơi anh có ăn cái này không?”
“Chồng ơi em đói bụng......”
Trầm Mặc Trần trừng mắt nhìn Đào Tử với đôi mắt đen láy to tròn, khuôn mặt tròn trĩnh, đang dính chặt ở trên người của mình lấy ta đẩy ra một chút tạo khoảng cách, cất tiếng nói trẻ con lên hỏi: “Em có biết từ chồng là có ý gì sao, em có biết chồng là dùng để làm gì không?”
Đào Tử cắn ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732957/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.