Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......”
một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.”
Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.”
Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn.
Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.
Đào Tử tên thật gọi là Tô Đào, sau khi lớn lên cô không chỉ một lần cảm thấy may mắn, may mắn mẹ mình không có gả cho người họ Hoàng hoặc là họ Dương, bằng không cô sẽ kêu là Hoàng Đào (quả mơ) hoặc là Dương Đào (trái khế),đương nhiêncô lại càng cảm thấy may mắn là lúc ấy mẹ của mình không có nói muốn ăn sầu riêng, bằng không phỏng chừng tên hiện tại của cô sẽ là Tô Lưu Liên (Tô Sầu Riêng).
Quả thật bộ dáng của Đào Tử cũng giống như tên của cô, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi môi nhỏ bé hồng hồng, làm cho ai ai cũng yêu mến, khi mẹ Đào Tử ôm cô xuất viện về nhà, gặp được hàng xóm láng giềng, không có aikhông khen ngợi bộ dáng xinh xắn của cô, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2732953/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.