Ấm quá, thoái mái quá, thì ra ngực Mộ Vân Long có thể làm giường nha.
Co tròn trong lòng của hắn, Đàm Tiểu Hâm giống như một khúc gỗ đang trôinổi trên biển, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi .
Nàng an tâm nhắm hai mắt lại.
Lâm Kiếm Lan bị biến cố chợt đến chợt đi này làm cho sững sờ đầu óc.
Chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vì mạng sống, chuyện gì hắn cũng nguyện ý.
“Lâm Kiếm Lan, ngươi làm nhiều việc ác, ngươi cho là ngươi còn có mệnh sốngsao.” – Mộ Vân Phi thấy huynh trưởng ngồi cuối bàn ôm lấy Đàm Tiểu Hâmhai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đối với việc này đã không còn lưu luyến gì, vì thế tự đứng ra giải quyết.
Nâng bàn tay nhỏ bé, mềm mà vô lực của Đàm Tiểu Hâm. Mộ Vân Long hận không thể đem toàn bộ máu trong cơ thể mình cho nàng.
“Vị tiểu cô nương này ngoài mất máu quá nhiều, cũng không có gì đáng longại. Chỉ cần bồi bổ tốt một thời gian, sẽ không vấn đề gì.” – lời đạiphu nói vẫn ở trong tai, nhưng mà, đã hai ngày hai đêm rồi, vì sao nàngcòn không tỉnh lại.
Hâm Nhi, không nên dùng phương thức này đến trừng phạt ta.
Đàm Tiểu Hâm trên giường như đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút huyết sắc.
“Ca ca,huynh nghỉ ngơi đi, huynh hai ngày hai đêm đã không chợp mắt rồi.” – Mộ Vân Thường không chỉ một lần khuyên đại ca đi nghỉ ngơi, nhưng đạica giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-nu-nhan-hanh-phien-ky/3132383/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.