Chương trước
Chương sau
Đô Vũ Duyệt tuy rằng không có võ công, nhưng có lẽ có thể giải quyết xong việc chung thân đại sự của muội muội ngang ngược này, hơn nữa thông qua quan sát, người này mặc dù có chút cổ hủ, nhưng là người tốt, cũng rất thông minh, quan trọng hơn là ánh mắt hắn nhìn Vân Thường là ái mộ và chân thành.

“Được rồi, vậy ngươi cùng đi đi.”

Thấy Mộ Vân Long đáp ứng yêu cầu của bọn họ, Đàm Tiểu Hâm khó chịu bỏ ra tay hắn, ngồi ở một bên rầu rĩ không vui. Mộ Vân Long quay đầu nhìn nàng, trong lòng cười thầm, tính tình lại trẻ con rồi.

Không qua an ủi nàng, lại đi đến bên cạnh Vân Long, nói nhỏ vào tai.

(đoạn này thực sự ta cũng lại tiếp tục khó hiểu? có phải tg nhầm lẫn giữa Long ka và Phi ka k? sao chỗ nào cũng thấy là Vân Long vậy T.T?)

“Được, vậy ta đây đi trước , sau khi xong việc chúng ta gặp nhau tại Hải Hối Đường.” Mộ Vân Long nhìn Đàm Tiểu Hâm cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt buồn bực, cười gượng hai tiếng, rời đi.

Thu dọn một chút, Mộ Vân Long ngồi xuống bên người Đàm Tiểu Hâm,

“Đi thôi.”

“Không cần!” nàng mới không cần nghe lời hắn, cũng không biết muốn đứng về phe nào.

” Không cần, vì sao?” Mộ Vân Long vẻ mặt hoài nghi.

” Không vì sao cả, ta phải đi đến đâu chứ?”

Vừa rồi không giúp nàng, hiện tại lại muốn nàng đi chung với bọn họ, đạo lý này ở đâu ra, không đi, cứ không đi.

Một câu nói, hỏi làm hắn nghẹn lời, đúng vậy, hắn có tư cách gì muốn nàng đi chung với bọn họ chứ.

“Không đi có phải không?” – hỏi lại nàng một câu, Mộ Vân Long trong lời nói có chút tức giận.

“Không đi, ngươi muốn báo thù của ngươi, có quan hệ gì đến ta! Gì chứ, lôi kéo ta đi chịu chết à.”

Thật sự là tức giận, những lời này là do hắn bức nói ra. Đàm Tiểu Hâm dứt khoát trèo lên giường, kéo chăn lên giả vờ ngủ.

“Được, không liên quan đến nàng. Tốt!” – Mộ Vân Long tức giận đến nghiến răng, một người không tim không phổi, uổng cho bình thường đối với nàng ngàn theo trăm thuận (tức là nói j cũng nghe ý),mỗi ngày giống hạ nhân để nàng sai bảo, đến thời điểm quan trọng, nàng hết thảy lại không quen biết hắn.

“Ca ca, không cần cùng người như nàng ta so đo, đi thì đi, đừng làm cho người ta nói chúng ta ỷ lại vào nàng.”

Nhìn hai người trở mặt , Mộ Vân Thường không quên thêm dầu vào lửa, làm cho hai người hoàn toàn kết thúc.

Nghe được Mộ Vân Thường cũng tham gia vào, Đàm Tiểu Hâm không chịu thua, lập tức ngồi dậy, cười lạnh một tiếng:

“Người một nhà các ngươi, ăn của ta ngủ cũng ở nhà ta, ta còn thực sợ các ngươi ỷ lại vào ta. Ca ca tỷ tỷ, đệ đệ muội muội đều đến đây, hôm nay lại càng tôt, còn nhặt được một kẻ ăn không ngồi rồi ……”

Lời còn chưa dứt, Mộ Vân Long tức giận trợn mắt nhìn Đàm Tiểu Hâm, khó mà tin được trong lòng nàng lại nghĩ như thế, Mộ Vân Long trong lòng âm ỷ đau, cũng không quay đầu lại, xoay người bước đi .

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Mộ gia chúng ta có rất nhiều tiền, Phong Vân Bảo đổ còn có thể lại sửa mười cái, phá động này của ngươi, ta mới không thèm đến. Đô Vũ Duyệt, chúng ta đi.”

Mộ Vân Thường bừng bừng lôi kéo Đô Vũ Duyệt không dám lên tiếng xuống núi.

” Cút, cút, đều cút đi cho ta nhờ! Lão nương một cái cũng không hiếm lạ……ô…… Mộ Vân Long chết tiệt……”

đem gối, chăn trên giường ném đi, Đàm Tiểu Hâm ở trên giường thương tâm khóc lớn.

Mộ Vân Long chết tiệt, giúp đỡ Mộ Vân Thường khi dễ ta, còn nói phải bảo vệ ta cả đời, bảo vệ cái rắm. Mới vài ngày, về phe với muội muội, ném ta sang một bên. Được, một khi đã như vậy, ta cần gì phải đối tốt với ngươi, cũng không phải không có người cần. Càng nghĩ càng giận. Đàm Tiểu Hâm đứng dậy, đem đồ đạc trong phòng đập loạn xạ, cuối cùng hết sức, từ từ bình tĩnh trở lại.

Tới tới lui lui, bảo bối động này hầu như là bí mật đã công khai, không mang đồ vật đi chuyển nhà, ngày nào đó trở về, chẳng phải cất giấu nhiều năm đều thành không. Nghĩ đến đây, thu hồi thương tâm, Đàm Tiểu Hâm bắt đầu đem bảo bối cất vào trong túi tiền.

“Mộ Vân Thường chết tiệt, nhà ngươi có tiền như vậy, còn ăn trộm lão ô quy của ta, thật sự không biết xấu hổ.” – tìm nửa ngày, mới nhớ tới Mộ Vân Thường vẫn cầm trên tay.

Sắc trời dần dần xám xịt, cũng không biết bây giờ là canh mấy.

“Các ngươi là ai, muốn làm gì?” – vài hắc y nhân đột nhiên xông vào cửa động.

Mấy người kia cũng không trả lời, giống như nếu muốn bắt Đàm Tiểu Hâm đi. Đàm Tiểu Hâm vội vàng mở thạch môn cơ quan, đáng tiếc đã muộn, hắc y nhân một cước đá vào cửa rồi vọt tiến vào.

Đàm Tiểu Hâm thuận tay đem bảo bối ném vào ám động bên dòng suối, cầm lấy đoản kiếm dưới giường vô nghĩa chống cự.

Lúc này, Đàm Tiểu Hâm rất hối hận, lúc trước không chú ý học võ công cùng sư phụ, tiếc quá, lúc trước không mang vài tên lên, tiếc quá, lúc trước không cùng Mộ Vân Long rời đi, tiếc quá, ô, không có người cứu nàng rồi.

Đoản kiếm quá ngắn, dứt khoát tặng ngươi vậy, Đàm Tiểu Hâm một bên tránh nguy hiểm đâm tới, một bên đột nhiên ném đoản kiếm đi,” oanh ” đoản kiếm dấy lên một trận khói đen, cơ quan sư phụ thiết lập. Nhanh chóng chạy thoát, mới ra khỏi nội động, đã bị một hắc y chém một nhát vào bả vai.

“Ah.”

Chịu đựng đau đớn, Đàm Tiểu Hâm vẫn chạy trốn tới cửa động, đang muốn nhảy xuống, đột nhiên phía sau lưng bị đánh một kích, trước mắt tối sầm, Đàm Tiểu Hâm mất đi tri giác, ngã xuống.

Hắc y nhân khiêng Đàm Tiểu Hâm bị đánh bất tỉnh biến mất ở cửa động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.