Hừng đông lại chiếu rạng, hàng người cầm bát đứng chờ trước cửa quân doanh đông như kiến. Một nhóm binh sĩ được triển khai ra để bảo vệ bách tính, một nhóm khác thì không ngừng nghỉ phát lương thực, dược liệu cùng khăn che mặt mới. Tất cả mọi người đều phấn khích mà xếp hàng ngay ngắn chờ đợi tới lượt mình. Màn sương mù bao phủ Tấn Thành cuối cùng cũng đã xua tan đi hết, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua từng tầng mây dày, mang đến một luồng sinh khí mới cho địa ngục trần gian vô hồn này. Sinh mệnh được tiếp tục. Ánh sáng ấm áp phản chiếu nụ cười rạng rỡ trên những gương mặt hốc hác, xanh xao. Ai nấy đều vui không tả xiết, có nhiều người sau khi nhận xong khẩu phần nhu yếu phẩm của mình thì quỳ rạp xuống, kính cẩn dập đầu bái tạ, trong miệng không ngừng hô to: "Tạ ơn Tiêu Vũ vương điện hạ." Hoàng đế hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, phàm là đại phu của Đại U, chỉ cần tình nguyện đến Tấn Thành trị dịch đều được miễn thuế khoá hai năm, đồng thời miễn thêm ba năm phu dịch. Thánh chỉ vừa ban ra, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà mấy trăm đại phu từ khắp nơi trong cả nước đều đổ dồn về Tấn Thành. Dưới sự chỉ đạo của thái y viện, tất cả đại phu đều được an bài thoả đáng để bắt mạch kê đơn trị bệnh cho toàn thể bách tính nhiễm dịch. Lý Ninh Ngọc lừa gạt bách tính, mượn danh nghĩa dùng phương pháp cổ xưa là 'châm cứu chích máu' để chữa trị thế nhưng những lão thái y cho đến đại phu dân gian đều chưa từng biết tới phương pháp này, họ dò tìm rất nhiều từ y thư cổ thế nhưng vẫn không tìm thấy phương pháp này. Mặc dù phương pháp này của nàng rất hữu dụng, trong vòng nửa tháng kể từ khi dịch bệnh bùng phát, số lượng người nhiễm đã giảm đi rõ rệt. Thế nhưng trong mắt họ, phương pháp này vẫn có phần tà đạo, trong lòng có nhiều điều muốn chỉ trích nhưng ngại quan hệ của nàng cùng Tiêu Vũ vương nên tất cả chỉ có thể im lặng, không dám đề cập vấn đề này cùng vương gia nàng. Ôn dịch từng khiến cho Đông Hồ quốc bị diệt vong thế nhưng Lý Ninh Ngọc bằng sức của một mình nàng mà thành công kiểm soát dịch bệnh, điều này tạo ra cơn địa chấn trong y học. Hơn nữa những người từng được nàng cứu chữa không ngừng tung hô khả năng y thuật của nàng, khiến cho nàng bỗng chốc trở thành thần y trong miệng bách tính. Cố Hiểu Mộng không hiểu y thuật, thế nhưng nàng rất có năng lực trong việc quản lý. Những vùng phụ cận Tấn Thành râm ran tình trạng nhiễm dịch, nàng lập tức điều quân đến phong toả, nếu cả trấn nhiễm dịch thì phong toả cả trấn, nếu cả thành nhiễm dịch thì phong toả toàn thành. Lương thực, dược liệu, khăn che mặt đều được cấp phát miễn phí, đại phu cũng lập tức được điều động tới để điều trị. Trên giường bệnh là nữ tử đã bất tỉnh hai ngày nay. Vào đầu đêm nay, nàng vẫn nằm im lìm ở đó thế nhưng vào giữa đêm nàng đột nhiên phát sốt, thân thể run rẩy kịch liệt, mồ hôi không ngừng chảy ra. Thái y vội vàng chạy tới bắt mạch, ông ta không nói nàng có bị nhiễm dịch hay không, chỉ kê cho nàng một đơn thuốc hạ sốt. Sau đó lại khuyên Cố Hiểu Mộng nên tìm cho Lý Ninh Ngọc một nha hoàn đến chăm sóc, nếu như cái gì nàng cũng làm, sợ sẽ dẫn lửa thiêu người, trong lúc vô tình cũng sẽ bị nhiễm bệnh. Chúc Lam không biết từ đâu nghe được điều này, nàng nửa đêm đi vào soái trướng, muốn thay thế Cố Hiểu Mộng chăm sóc cho Lý Ninh Ngọc. "Ngươi là tướng quân, tính mạng của ngươi rất quan trọng. Hay ngươi để ta chăm sóc nàng cho." "A Lam, đối với ta, sinh mệnh của nàng, của bọn họ đều rất quan trọng, mỗi một sinh mệnh đều quý như nhau. Hơn nữa, ta chăm sóc nàng ấy lâu như vậy, nếu bị nhiễm bệnh thì sớm đã nhiễm rồi, cho nên thay bất kì ai vào thế chỗ ta cũng đều như nhau mà thôi. Mà nàng á, để tránh bị nguy hiểm thì nàng nhanh chóng cách xa nơi này một chút, ta không muốn nàng có chuyện gì." "..." Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng kiên định ở bên cạnh Lý Ninh Ngọc như vậy, nàng cũng không thể nói gì nữa, im lặng rời đi. Đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng liền đi vào phòng bếp, nhìn xung quanh một chút thì thấy một chậu thịt sống, nàng chật vật đem chậu thịt đi đến một cái chuồng ngựa, bên trong chuồng là một con cự thú đang nằm im trên đống rơm. "Bình An, đến đây ăn nào." Chúc Lam mở cửa chuồng, đặt chậu thịt xuống trước mặt báo tuyết. Đôi tai báo tuyết nhúc nhích, sau đó cặp mắt màu lam liền mở ra, báo tuyết nhìn thấy Chúc Lam liền hừ một tiếng bằng mũi, vô cùng khinh thường. Chúc Lam mang theo vẻ mặt bướng bỉnh, xoắn ống tay lên chống hông, bắt đầu cùng cự thú nói đạo lý. "Ta biết, nếu không phải nương ngươi cho ngươi ăn thì ngươi sẽ không ăn. Nhưng thân thể nương ngươi không tốt, nàng ấy bây giờ không thể tự bảo vệ lấy mình. Nếu ngươi không ăn, ngươi sẽ không có sức lực để bảo vệ nàng. Lúc đó, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tướng quân xấu xa kia ức hiếp nương ngươi mỗi ngày. Ta không phải là người thích ép buộc kẻ khác, nếu ngươi không muốn ăn, ta cũng không quản được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi bây giờ muốn sống hay là muốn nổi giận?" "Ngaooo..." Bình An dường như không muốn đếm xỉa đến Chúc Lam, nó ngáp một cái, sau đó lại trở đầu vùi vào hai chi trước, yên ổn nhắm mắt ngủ. "Ta nói ngươi, ngươi rõ ràng là mãnh thú, học cái gì không học lại đi học cái sự cứng nhắc, nhàm chán của chủ nhân ngươi. Cho dù là không ăn thịt người thì ngươi cũng phải ăn thịt mà, chạy ra sau núi tóm cổ vài con gà rừng để lấp dạ dày. Này, nàng không cho ngươi ra khỏi chuồng thì ngươi chấp nhận nằm đói meo ở đây đến chết hả?" "Ngaoo..." Bình An trở người, quay lưng lại với Chúc Lam, cái đuôi ngoeo nguẩy rồi từ từ hạ xuống, bộ dáng vô cùng dửng dưng. Chúc Lam giận tím mặt, nàng giậm chân ra khỏi chuồng ngựa, còn không quên kéo lại cửa chuồng một cách thô bạo. "Muốn làm gì thì làm, không ăn thì thôi. Gia đình các ngươi, người sau lại cứng đầu hơn người trước. Không cần sinh mệnh chứ gì!? Được thôi, ta mới không thèm quản một nhà ba người các ngươi. Hứ!!!" Bộ dáng đó là gì chứ!? Còn kiêu ngạo hơn cả Lý Ninh Ngọc. Aaa, tức chết nàng mà. Chúc Lam tức giận bỏ đi, chỉ là đi được một khoảng nàng liền vòng trở lại, âm thầm núp ở một bên quan sát chuồng ngựa. Báo tuyết xác định nàng đã rời khỏi thì liền vươn người đứng dậy đi đến bên cạnh chậu thịt, nó ngó nghiêng một hồi không thấy động tĩnh gì thì mở miệng cắn xuống một ngụm nhỏ, vừa nhai xong thì há miệng ra thật rộng, ngấu nghiến hết đống thịt trong chậu. "Y chang chủ của ngươi, giả vờ đoan chính." Chúc Lam nhìn báo tuyết ăn chậu thịt đó mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm rút lui. Hoàng hôn vừa đổ khuất bóng, những ngọn đèn đầu đêm liền được thắp lên. Mấy binh sĩ to lớn lực lưỡng đeo khăn che mặt cùng nhau khiên một cái mộc dũng rất lớn chứa đầy nước ấm đi vào soái trướng, bên trong mộc dũng còn có cho một lượng lớn xạ hương cao, diêm sinh cùng cánh hoa bách hợp. Người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, mà cơ thể nàng không ngừng nóng sốt, nếu cứ tiếp tục như vậy tính mạng sẽ nguy kịch. Cố Hiểu Mộng hiểu điều này nên nàng lập tức dùng ngoại lực tác động để hạ sốt cho Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng mở chăn bông, chỉ thấy mồ hôi Lý Ninh Ngọc tuôn ra làm ướt cả bộ bạch y trên người. Trong lòng nàng vì vậy càng gấp gáp, tay chân theo đó mà mất đi sự linh hoạt, luống cuống giải khai y phục của Lý Ninh Ngọc. Khi nàng chạm tới vòng eo nàng ấy, tháo đi nút thắt, một mảnh ngọc bội liền rớt xuống. Ngọc bội trong trẻo sáng bóng, mặt trước khắc chữ 'Cố', mặt sau khắc hình cánh bướm vô cùng sinh động, tựa hồ như muốn bay lên hòa mình vào đất trời. Mảnh ngọc này là tính vật định tình của phụ vương và mẫu phi nàng, phụ vương nàng cực kỳ quý trọng nó, nếu như không có được sự tin tưởng đặc biệt của người, người tuyệt đối không giao ra. Cố Hiểu Mộng ngẩn người, đột nhiên nhớ tới những lời phụ vương nàng nói trước khi mất, trên môi nàng bất giác nở một nụ cười chua chát. Nàng nhìn Lý Ninh Ngọc, sau đó đem ngọc bội cất ở dưới gối nằm, tiếp tục thoát hạ hết y phục của nàng ấy xuống, chỉ chừa lại đúng mảnh tiết y đỏ rực trước ngực. Nhìn thân thể gầy trơ của Lý Ninh Ngọc hiện ra trước mắt, trái tim của nàng lại nhói đau. Nàng hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng, sau đó cởi bỏ hết y phục mình ra, bế ngang Lý Ninh Ngọc bước vào mộc dũng. Sau khi vào trong nước, Cố Hiểu Mộng vươn tay thoát hạ luôn tiết y còn sót lại trên người Lý Ninh Ngọc xuống, sau đó thuận tay quăng ra ngoài mộc dũng. Dòng nước ấm bao bọc lấy cơ thể, từng gợn sóng nhỏ dập dìu ôm lấy hai ngọn tuyết phong. Cố Hiểu Mộng vốn không có bất kỳ tà niệm nào trong đầu khi nhìn thấy cảnh này lại nhịn không được mà xấu hổ đỏ mặt, Nàng không biết phải làm sao, chỉ đành ôm chặt lấy Lý Ninh Ngọc vào lòng, cố gắng không cho đôi mắt tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng nữa. Mắt không thấy tâm không phiền. Chỉ là Cố Hiểu Mộng không ngờ tới, khi hai thân thể trần trụi tiếp xúc với nhau, cảm giác ấm áp mềm mại xoa dịu đi cái nóng, Lý Ninh Ngọc tựa trong lòng nàng bất giác hé mở bạc thần, một ít âm thanh nho nhỏ tràn ra khỏi miệng. Khi mắt không nhìn thấy thì những giác quan khác sẽ cực kì nhạy bén, trong trường hợp này cũng vậy, khi Cố Hiểu Mộng nàng cố tình để mắt nhìn bâng quơ không có mục đích thì các giác quan khác theo đó mà trở nên nhạy bén hơn. Một chút âm thanh nho nhỏ của Lý Ninh Ngọc truyền vào tai, thân thể Cố Hiểu Mộng liền bị kích động, nàng chỉ có thể cố gắng hít thở, ổn định lại tinh thần. Qua được một lúc thì nàng cũng dần ổn định lại, mà âm thanh của Lý Ninh Ngọc cũng dần lớn hơn một chút. Âm thanh nàng nghe thấy đã không còn là tiếng rên rỉ, nàng khẽ cúi đầu để nghe rõ hơn. Là Lý Ninh Ngọc đang tự nói chuyện trong cơn mê man. "Mẫu thân... Mẫu thân... Đừng mà..." "Không có gì... Không có gì hết... Đã không sao rồi..." Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy Lý Ninh Ngọc mà an ủi. Qua một lúc, cảm thấy ngâm mình đã đủ lâu thì bế Lý Ninh Ngọc lên, lau khô người nàng ấy rồi đem lên giường mà ôm chặt lấy. "Mẫu thân... Ca... A Thành... A Thành..." Lý Ninh Ngọc lại tiếp tục nằm mớ, sau khi gọi tên mẹ nàng xong lại tiếp tục gọi một cái tên xa lạ mà Cố Hiểu Mộng chưa từng nghe qua. Cố Hiểu Mộng ngập ngừng một chút mới nhẹ giọng hỏi: "A Thành... Là ai?" "Phan Hán Khanh! A Thành, dừng tay... Đừng làm tổn thương nàng... Đừng làm tổn thương nàng..." Thần sắc nàng đau đớn, tuyệt vọng, nước mắt cũng vô thức chảy ra: "Cứu nàng... Cứu nàng... Hiểu Mộng... Hiểu Mộng... Chạy đi, nàng nhanh chạy đi..." Qua vài câu nằm mớ của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng tuy cái hiểu cái không nhưng đại khái nàng cũng đoán ra được. Cảnh tượng mà Lý Ninh Ngọc đang thấy trong mơ, chính là cảnh ngày ấy Phan Hán Khanh dùng tên bắn xuyên người nàng trước cổng Tấn Thành. "Ta không sao, ta không sao hết. Nàng xem, ta bây giờ rất ổn." Cố Hiểu Mộng đặt cằm lên đỉnh đầu Lý Ninh Ngọc, đem Lý Ninh Ngọc ghì chặt ở trong lòng mình. Hai mắt nàng bắt đầu kết lấy một tầng sương mù: "Chỉ là y phục nàng tặng ta đã bị mũi tên xé rách. Ta vẫn còn giữ, nàng nhanh chóng khoẻ lại rồi giúp ta vá nó lại... Được không?!!" Nơi cần cổ cảm nhận được một dòng nước nóng hổi, người trong lòng nàng đã không còn nói mơ nữa, dường như nàng ấy lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]