Tinh kì thêu chữ 'Cố' bay phấp phới trong gió, chiến mã hí vang trời.
Cố Dân Chương không nghĩ mình còn có thể nhìn thấy tràng cảnh như thế nữa. Một kiếm xuyên thẳng vào ngực trái, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra. Đáng lí ra ông đã phải gục ngã dưới vũng máu của chính mình từ sớm rồi, nhưng vì sự xuất hiện của con gái, ông liền cố gắng giữ lại một tia thanh tỉnh, đem Phương Thiên Hoạ Kích cắm chặt xuống đất chống đỡ cơ thể lụi tàn.
"Phụ vương!!! Đừng ngủ, người tuyệt đối không được ngủ. Con lập tức gọi quân y đến chữa trị cho người. Người đừng ngủ, đừng nhắm mắt lại."
Cố Hiểu Mộng đỡ lấy hai vai, đem cơ thể kiệt quệ của cha mình ôm vào lòng, nhìn trường kiếm sắc nhọn xuyên thẳng lồng ngực trái của ông, trái tim nàng như bị xé vụn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lan tràn.
Cố Dân Chương lắc đầu, yếu ớt vươn tay lau đi nước mắt trên mặt con gái.
"Mộng nhi, thời hạn... Của phụ vương đã điểm. Con... Con không cần... Vì ta mà phí sức..."
"Phụ vương!!! Người nghe con nói, đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt lại, có buồn ngủ thế nào cũng không được nhắm mắt. Quân y lập tức tới liền, sẽ tới nhanh thôi, người tuyệt đối không được ngủ."
Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay cha mình, trường kiếm bén nhọn trước mắt chẳng những xuyên thấu tim ông, mà còn xuyên thấu tim nàng.
Sự bi phẫn trong nàng không ngừng dâng trào, lại không có chỗ phát tiết, lồng ngực cố gắng kìm nén đến phát đau.
Cố Dân Chương nhìn đôi mắt tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/465230/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.