Cố Hiểu Mộng bị giam vào địa lao, Chúc Lam chỉ có thể đứng trước cửa đại điện nhìn Cấm Vệ Quân áp tải nàng đi. Đợi đến khi bóng người vắng lặng, nàng liền chộp ngay một tiểu thái giám, sau đó nhét vào tay hắn một thỏi bạc. Tiểu thái giám định hỏi nàng cần gì thì nàng liền đưa tay lên miệng, làm hành động im lặng. Tiểu thái giám hiểu liền gật đầu lia lịa. Nàng ghé sát tai tiểu thái giám, nói thì thầm gì đó. Chỉ thấy tiểu thái giám ra sức gật đầu sau đó mỗi người một hướng rời đi.
Không lâu sau hai người rời đi thì hai tên cai ngục áp tải Cố Dân Chương đi tới, ông lê những bước chân nặng nề qua từng bậc thang tiến vào đại điện, cả người ông gầy đi trông thấy, hai bên thái dương bạc trắng, mái tóc hoa râm bù xù rối rắm, gương mặt hóp lại đen sạm, râu ria mọc dài lôi thôi che phủ đi đôi môi khô khốc tái nhợt.
Cố Nguyên Huy nhìn Cố Dân Chương, sau đó tức giận vỗ tay vào long ỷ, phẫn nộ quát tên cai ngục: "To gan! Trẫm không phải đã phân phó các ngươi chăm sóc tốt hoàng thúc của trẫm sao? Vì sao người lại thành ra cái dạng này?"
Hai tên cai ngục hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: "Hồi hoàng thượng, rượu thơm thịt ngon mỗi ngày đều đặn dâng lên nhưng vương gia lại không chịu ăn..."
"Hoàng thượng, thần ở trong ngục rất tốt, mọi thứ đều ổn. Thần chỉ có một yêu cầu, kính xin ngài cho thần gặp mặt thê tử mình một lần. A Yên thân thể không tốt, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/465226/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.