"Thế nào? Đã tìm thấy người chưa?"
Sau khi tảo triều xong, Cố Nguyên Huy liền đi vào Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ngự sử đại phu Vương Điền Hương đứng hầu trước long án.
"Hồi Hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra. Sự việc qua nhiều năm như vậy, hai trong số ba bà mụ đỡ sanh đã chết, người còn lại vẫn bặt vô âm tín, thần vẫn đang cho người truy tìm."
"Tốt, kêu người của ngươi an phận một chút, tránh đả thảo kinh xà." – Cố Nguyên Huy buông bút, đem ngọc tỷ ấn vào tấu chương: "Nội gián của ngươi còn truyền ra tin tức gì không?"
"Hồi Hoàng thượng, hoa khôi thanh lâu kia đã hồi vương phủ, hai người họ lại hòa hợp như xưa, tình cảm còn mặn nồng hơn trước. Hoàng thượng, thân thế của Cố Tiêu tồn tại nhiều nghi vấn. Mà thanh lâu nữ tử này ăn chung ngủ chung với hắn, quả thật không thể không biết gì, thần thấy sau lưng nữ tử này ắt có chống lưng, mà chống lưng của ả không phải dạng đơn giản. Thần sẽ phái thêm người điều tra."
"Được."
Vương Điền Hương phúc thân thối lui, Cố Nguyên Huy đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay mở nó ra. Trước mặt hắn là tường vàng ngói đỏ vững chắc cùng khoảng trời xanh mây trắng, đôi mắt hắn híp lại thành một đường.
"Cố Dân Chương à Cố Dân Chương, khá khen cho Hoàng thúc tốt của trẫm, ngươi thế nhưng lại hạ một bàn cờ lớn như vậy."
Ở một con hẻm hẻo lánh trong thành, bạch y nữ tử đứng vào một góc cuối hẻm, dường như nàng đang chờ đợi ai đó. Chỉ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/465216/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.