"Thế nào? Đã tìm thấy người chưa?" Sau khi tảo triều xong, Cố Nguyên Huy liền đi vào Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ngự sử đại phu Vương Điền Hương đứng hầu trước long án. "Hồi Hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra. Sự việc qua nhiều năm như vậy, hai trong số ba bà mụ đỡ sanh đã chết, người còn lại vẫn bặt vô âm tín, thần vẫn đang cho người truy tìm." "Tốt, kêu người của ngươi an phận một chút, tránh đả thảo kinh xà." – Cố Nguyên Huy buông bút, đem ngọc tỷ ấn vào tấu chương: "Nội gián của ngươi còn truyền ra tin tức gì không?" "Hồi Hoàng thượng, hoa khôi thanh lâu kia đã hồi vương phủ, hai người họ lại hòa hợp như xưa, tình cảm còn mặn nồng hơn trước. Hoàng thượng, thân thế của Cố Tiêu tồn tại nhiều nghi vấn. Mà thanh lâu nữ tử này ăn chung ngủ chung với hắn, quả thật không thể không biết gì, thần thấy sau lưng nữ tử này ắt có chống lưng, mà chống lưng của ả không phải dạng đơn giản. Thần sẽ phái thêm người điều tra." "Được." Vương Điền Hương phúc thân thối lui, Cố Nguyên Huy đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay mở nó ra. Trước mặt hắn là tường vàng ngói đỏ vững chắc cùng khoảng trời xanh mây trắng, đôi mắt hắn híp lại thành một đường. "Cố Dân Chương à Cố Dân Chương, khá khen cho Hoàng thúc tốt của trẫm, ngươi thế nhưng lại hạ một bàn cờ lớn như vậy." Ở một con hẻm hẻo lánh trong thành, bạch y nữ tử đứng vào một góc cuối hẻm, dường như nàng đang chờ đợi ai đó. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng chân đạp lên tường thành, thoắt một cái đã đứng trước mặt nàng. "Sư phụ." – Lý Ninh Ngọc chấp tay, cúi đầu hành lễ. Chỉ thấy lão nhân dáng vẻ bình thường nhưng ánh mắt sắc bén, uy quyền. "Ừm, con đợi lâu rồi sao. Lần này vi sư đến muộn, bởi vì ta phải đi lấy một món đồ." Kim Sinh Hoả từ trong ngực lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc không có mở ra, chỉ dùng tay để cảm nhận vật thể bên trong túi vải, dường như là một món đồ hình tròn. "Sư phụ, cái này là gì?" "Đoạn Trường Hoàn." "Đồ nhi từng nghe đến Đoạn Trường Thảo, nhưng chưa bao giờ nghe thấy Đoạn Trường Hoàn." Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa mở túi vải ra xem Đoạn Trường Hoàn này rốt cuộc là cái dạng gì. "Đoạn Trường Hoàn được bào chế từ Đoạn Trường Thảo, sau khi uống phải, các triệu chứng bệnh trạng không khác gì Đoạn Trường Thảo, đau như đứt từng đoạn ruột. Chỉ có điều, nó nhẹ hơn Đoạn Trường Thảo rất nhiều, không lấy mạng người được." – Kim Sinh Hoả. "Sư phụ, người đưa thuốc này cho đồ nhi là ý gì?" "Ninh Ngọc, con thật sự không biết ý tứ của ta sao? Lần này Hoàng thượng chọn tấn công Tấn Thành, người đối với hai huynh muội con quả thật là tận hết tâm sức rồi, con biết không? " "Đồ nhi đã hiểu." "Về tình hay về lí, trận chiến này cũng tuyệt không thể bại." – Kim Sinh Hoả. "Sư phụ yên tâm, trong lòng đồ nhi đã có tính toán." "Trong lòng con... có hắn." – Kim Sinh Hoả híp mắt, âm thanh phát ra như nén lại một cỗ khí, trầm thấp lạnh người. Lý Ninh Ngọc nghe thấy vội vã ôm quyền cúi đầu, bàn tay siết chặt túi vải nhỏ, tầng tầng mồ hôi mỏng chạy dọc theo sống lưng. "Sư phụ, đồ nhi..." "Ninh Ngọc, nhi nữ tình trường, bản chất nó không sai nhưng đứng trước quốc gia, đứng trước đại nghĩa, con hẳn là biết bên nào nặng bên nào nhẹ mà, phải không?" "Nhọc lòng sư phụ lo lắng, đồ nhi đã biết rõ." "Biết rõ là tốt. Tấn Thành là thành trì mấu chốt, cứ nghĩ tên Hoàng đế cao ngạo kia sẽ cử Càn Khôn Đại Tướng quân xuất trận, tiện tay để chúng ta loại trừ luôn, không ngờ hắn lại phái tiểu công tử ra ứng chiến. Tiểu Hoàng tước không biết sống chết, cứ nghĩ muốn hoá hùng ưng trên trời." Kim Sinh Hoả hạ mi mắt liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, ông vươn tay vỗ nhẹ vào vai đồ đệ của mình. "Con không cần lo lắng, tiểu Hoàng tước vẫn còn có chỗ tốt để lợi dụng, ta sẽ để hắn sống. Vì vậy, ta mới đưa con Đoạn Trường Hoàn. Đổi lại là Càn Khôn Đại Tướng quân, thì thứ con cầm sẽ phải là Hạc Đỉnh Hồng rồi." "Sư phụ, hắn vô tội... đừng cuốn hắn vào được không?" "Vô tội? Vậy phụ mẫu của con thì sao? Thê tử của ta thì sao? Tất cả bọn họ cũng không phải đều vô tội sao?!" Kim Sinh Hoả cau mày giận dữ. Một trận gió lạnh quét qua, những mái nhà lỏng lẻo liền phát ra từng trận âm thanh ồn ào. "Con thay đổi rồi." "Con không có." "Con đã quên năm đó, phụ thân con ở trên chiến trường bị lửa thiêu cháy mất xác..." "Đủ rồi, đừng nói nữa. Đồ nhi nhớ, đồ nhi khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên." Hai mắt nàng đỏ hoe, đôi môi mím chặt... "Tốt nhất là như vậy. Đoạn Trường Hoàn này dùng như thế nào, dùng ở đâu, dùng khi nào, tự con quyết định đi." Kim Sinh Hoả phất ống tay áo, chân điểm nhẹ một cái liền bay đi mất dạng, chỉ còn âm thanh khẽ vọng lại. "Ninh Ngọc, chữ tình tổn thương người, con phải tự thu xếp lấy." ________________________ Chương Vương phủ. Cố Dân Chương ngồi ở trên ghế thái sư cau mày tức giận nhìn Cố Hiểu Mộng đang quỳ gối bên giường của mẹ nàng. "Hồ đồ, càn quấy. Tự cho là đúng, tự ý chủ trương. Đây mới là chiến tranh thật sự, con cho là trò đùa hay sao hả?!" "..." "Ngu Quốc điều động hai vạn tinh binh, quân số gấp mấy lần trận đánh Thạch Đường Trấn lúc trước. Hoàng đế lại chỉ ban cho con một vạn binh... nếu như có chút sai sót gì thì toàn quân liền bị diệt." Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay mẹ mình trên giường bệnh, sầu mi khổ kiếm lên tiếng: "Phụ vương, con biết rõ rồi. Con nhất định sẽ cẩn thận từng bước." "Cẩn thận từng bước? Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, con cẩn thận thế nào? Một hoàng mao tiểu nha đầu như con, cho dù may mắn thắng trận nhưng nếu tứ chi mất một, con nói xem mẫu phi con phải làm sao đây?" "Phụ vương, con còn chưa xuất trận mà người đã trù ẻo con rồi. Năm đó người trở thành Tướng quân cũng xấp xỉ con bây giờ, người xem, người có mất đi cái tay hay cái chân nào không. Phụ vương à, ai cũng cần từng bước trưởng thành mà. Mười mấy tuổi người đã đánh Đông dẹp Bắc, thiên hạ vô địch... Á, đau, mẫu phi cứu con..." Cố Dân Chương tức giận, cầm lên cây roi quất vào người Cố Hiểu Mộng hai cái: "Cãi, cãi. Uốn ba tấc lưỡi là giỏi. Ta đánh chết con." "Mẫu phi, người xem phu quân của người kìa, đánh con đau quá." – Cố Hiểu Mộng cuộn tròn người lại, tựa như đà điểu rúc vào bên cạnh mẹ mình. Vương phi đau lòng con gái nên ôm chặt đầu nàng vào lòng. "Đủ rồi, đừng đánh nữa, con cũng là vì chàng thôi, chàng niên kỷ đã cao, cũng không còn là thiếu niên đại tướng năm đó càn quét tứ phương. Hơn nữa, Hoàng thượng đã hạ chỉ, việc này không xoay chuyển được nữa, thay vì ở đây trách mắng con, chàng còn không tranh thủ truyền đạt kinh nghiệm hành quân cho con. Tấn Thành này chẳng phải chàng rất quen thuộc sao? Ngày mai con phải xuất trận rồi, chàng phải nhanh nhanh chỉ dạy con, để con còn bình bình an an trở về nhà. " Cố Hiểu Mộng thấy mẹ mình trấn an cha mình xong liền thở phào một hơi, trong lòng âm thầm dựng ngón cái khen mẹ mình lợi hại. Nàng xoa mũi, rời khỏi cái ôm của mẹ. "Phụ vương, con đến thư phòng đợi người trước." "Ừm..." – Cố Dân Chương thở dài, phất tay áo cho nàng rời đi. Mặc dù trước đó ở lần Tây hạ trợ chiến cho Vu Quốc, Cố Dân Chương đã hướng dẫn nàng cách hành quân đánh giặc nhưng lần này ông vẫn cố tình chỉ dẫn nàng thêm một lần nữa, Cố gia phụ tử ở trong thư phòng trù tính quân tình, xem xét địa đồ rất lâu. Đợi đến khi xong xuôi tất cả, bước ra khỏi thư phòng thì người đã thấm mệt. Lý Ninh Ngọc không có trong phòng, Cố Hiểu Mộng im lặng đi đến bên bàn trà ngồi xuống, nàng tự rót cho mình một chung, từ từ nhấp môi, sau đó lặng lẽ nhìn từng góc nhỏ trong phòng. Minh nguyệt trong vắt như làn thu treo ngoài cửa sổ, trong phòng tràn ngập hương đàn mộc đặc hữu của ái nhân, trên tường vẫn còn treo bức hoạ thi ấy, mọi thứ vẫn như cũ, yên tĩnh và ấm áp. Lỗ mũi chua xót, nước mắt tự nhiên chảy dài, Cố Hiểu Mộng tự mình ổn định lại cảm xúc, kế đó soạn ra văn phòng tứ bảo, chuẩn bị hạ bút. Tay cầm bút điểm mực có chút run rẩy nhưng từng nét từng nét đều được hạ xuống vô cùng nghiêm túc. Dòng chữ cuối cùng còn chưa viết xong thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Ninh Ngọc một thân bạch y, thần sắc mệt mỏi đứng ở trước cửa, nàng vội vàng giấu đi văn phòng tứ bảo, chỉ là do gấp gáp quá, ống tay áo trắng tinh bị dính một mảng lớn mực đen. Lý Ninh Ngọc bình tĩnh bước tới bên cạnh, đưa tay cầm lý ống tay áo dính mực: "Lại giở trò quỷ gì nữa đây?" – Liếc mắt nhìn đến, chỉ thấy người trước mặt tinh thần không ổn, trên gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời đọng lại vệt nước, đôi mắt sưng đỏ. "Không... Không có gì." Cố Hiểu Mộng lắc đầu thu lại cánh tay bị nắm lấy. Mà Lý Ninh Ngọc cũng không tiếp tục truy hỏi, lặng lẽ nhìn từng hành động nhỏ của đối phương, sau đó ngồi xuống ghế, sờ vào túi vải nhỏ bên hông, ánh mắt nhìn vào đâu đó nhưng lại không có tiêu cự. "Tại sao?" "Cái gì... tại sao?" Cố Hiểu Mộng hạ mi mắt, ánh nến nhàn nhạt soi rõ một đôi mắt to tròn đẫm lệ. Lý Ninh Ngọc nhìn đến, trong lòng mơ hồ chua sót, âm thanh phát ra cũng mang theo sự nghẹn ngào nhè nhẹ. "Rõ ràng có thể không phải là ngươi, vì sao lại..." "Bởi vì đó là mộng tưởng của nàng" – Cố Hiểu Mộng trả lời rất dứt khoát, ánh mắt mười phần kiên định: "Nàng muốn thiên hạ thống nhất, nàng muốn một thái bình thịnh thế, nàng muốn chiến tranh chấm dứt. Tất cả những thứ này, chỉ có thể dùng chiến tranh để đạt được." Cố Hiểu Mộng xoa xoa cái mũi bị nghẹt của mình, hít một hơi sâu, lại nói: "Ta biết mình không có đủ năng lực để làm những việc này nhưng ta không bỏ cuộc. Bằng tất cả những gì ta có, ta sẽ tận sức mà làm, biết đâu được trời cao ban ân, ta thế nhưng có thể vì nàng đánh ra một mảnh thái bình." "Chỉ vì một câu nói của ta, ngươi lại không tiếc sinh mệnh của mình mà ra chiến trường? Ngươi có biết chiến trường nguy hiểm thế nào không?" "Ta biết chứ!" – Cố Hiểu Mộng cố gắng nặn ra nụ cười. Vì Lý Ninh Ngọc, nàng không tiếc trả ra đại giới. Nàng đi đến bên giường, lôi từ trong gầm giường ra một cái rương nhỏ. Cái rương nhỏ được mở ra, bên trong là hai ngàn đỉnh kim ngân. Lý Ninh Ngọc khó hiểu nhìn Cố Hiểu Mộng: "Đây..." Cố Hiểu Mộng lại cố mỉm cười, nàng muốn mình phải bày ra tư thế thản nhiên nhất thế nhưng nàng bây giờ lại chật vật vô cùng. Nàng đem tờ giấy vừa nãy giấu trong ngực ra, cẩn thận mở nó, bên trong chữ viết đã lem đi một ít nhưng hai chữ to đùng trên đầu tờ giấy vẫn hiển ra rõ ràng. ⟨ Hưu thư ⟩. Trái tim Lý Ninh Ngọc run rẩy, nàng không thể tin được nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cũng không có lên tiếng,lẳng lặng nhìn Lý Ninh Ngọc, qua một lúc lâu sau, nước mắt lại chảy ra. "Ngọc tỷ, nếu ta không thể trở về. Nàng hãy cầm theo hưu thư và số vàng này rời đi. Nàng xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, chắc chắn có thể tìm được đấng trượng phu có thể yêu thương, bảo hộ nàng..." Cố Hiểu Mộng càng nói càng đau xót, cổ họng nghẹn lại, nước mắt không ngừng tuôn trào. Nàng không dám nghĩ tới viễn cảnh đó, nàng không thể nào tiếp thu việc rời xa Lý Ninh Ngọc, để nàng ấy một mình trên đời này, để người khác bảo hộ nàng ấy. Nhưng nàng không còn cách nào khác... "Đừng tìm người giống như Hoàng thượng, thê thiếp thành đàn. Hắn ta sẽ không toàn tâm toàn ý yêu nàng, đau lòng cho nàng." Rõ ràng biết chiến trường hung hiểm khó lường, sinh mệnh tùy thời bị đoạt đi, thế nhưng lại không tiếc hết thảy mà lao đầu vào. Cố Hiểu Mộng yêu nàng, một tình yêu thuần khiết, cho dù giữa hai người có cách trở bao nhiêu cũng tận lực vì nàng mà làm hết thảy. Lý Ninh Ngọc nhìn đến Cố Hiểu Mộng, tức đến phản cười, bàn tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. "Cố Hiểu Mộng, ngươi nói ngươi muốn giúp ta hoàn thành mộng tưởng, là thật sao?" "Thật, còn thật hơn số vàng trong rương này." Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Vậy thì lập thề với ta." Cố Hiểu Mộng ngơ ngác nhưng vẫn giơ tay tay lên lập thề. "Ta xin thề, ta chỉ yêu một mình Ngọc tỷ. Những gì nàng muốn cũng là những gì ta muốn, ta sẽ tận lực để đem đến mọi thứ cho nàng cho dù ta phải trả giá thế nào, vô oán vô hối, nếu như trái lời..." "Sẽ không bao giờ được ăn kẹo hồ lô ngào đường nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp nàng nữa..." "Sẽ không bao giờ được ăn kẹo hồ lô ngào đường nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp ta nữa..." Hai người đồng thời nói ra. Lý Ninh Ngọc mĩm cười, Cố Hiểu Mộng theo đó cũng cười theo. Nàng giơ tay lên tùy tiện lau đi nước mắt, vết mực vì vậy cũng tèm lem trên mặt. ......"Chỉ là lần này ngươi đi rồi, không biết có còn quay lại đây hay không. Đoạn tình cảm này ngươi đã buông tay, trong lòng ngươi có hối hận không?"..... ......"Nếu một ngày nào đó nàng xuất chinh và không thể quay trở về được nữa. Trong lòng ngươi có hối hận không?"...... Lý Ninh Ngọc đến gần Cố Hiểu Mộng, vươn tay lau đi vết mực trên mặt đối phương: "Ta không hối hận." "Hả?" Lý Ninh Ngọc thả cho khăn tay rơi xuống, ngón tay ngọc khẽ vuốt ve gương mặt Cố Hiểu Mộng, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng ở đôi môi, nhẹ nhàng miết lấy nó. "Cố Hiểu Mộng, những gì ngươi nói tối nay, ngươi phải nhớ lấy." Lý Ninh Ngọc tiến sát lại, thì thầm vào tai Cố Hiểu Mộng. "Bây giờ, ta giao mình cho ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]