Trong lúc một người một báo đối đầu nhau thì Chúc Lam bước ra khỏi viện tử, đôi mắt lim dim như còn muốn ngủ, mặt mày cau có khó chịu.
"Mới sáng sớm đã ầm ĩ, không muốn cho người khác ngủ à? Là chó nhà ai cứ rên rỉ miết, thật là ồn ào, chủ nhân lại không biết quản chó của mình, biết là rất phiền... Ôi, nương thân ơi!!!"
Chúc Lam bị báo tuyết doạ cho sợ hãi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, mặt mày chuyển từ trắng sang xanh, nàng vội vàng núp sau lưng Cố Hiểu Mộng, cánh tay run rẩy chỉ về hướng mãnh thú đang nhe răng nanh sắc nhọn.
"Đây, đây, đây... là mèo gì mà lớn quá vậy?"
Báo tuyết vốn không mấy thân thiện, nhìn đến Chúc Lam càng trở nên hung tợn hơn. Cổ họng phát ra tiếng gầm, đồng tử co rút,
Cái đuôi dựng đứng, nó tùy thời có thể vồ tới biến hai người trước mặt thì bữa ăn của nó.
"Được rồi Bình An, trở về thôi."
Lý Ninh Ngọc sủng nịnh, vuốt ve đầu báo tuyết. Thế nhưng báo tuyết lại dùng mũi hừ lạnh, duy trì tư thế tấn công.
"Bây giờ không nghe lời hả? Còn muốn ngày mai được ăn thịt không?"
Lý Ninh Ngọc giả vờ tức giận, báo tuyết liền do dự. Cuối cùng vẫn thua cuộc, nó gầm lên bất mãn, cái tai cụp xuống, phi thẳng qua tường cao, tự mình trở về chuồng của mình.
Chúc Lam vạn phần sợ hãi, ôm chặt cánh tay Cố Hiểu Mộng, cố gắng nói nhỏ bên tai nàng: "Đây... giờ này ta hối hận rồi. Ngươi vẫn là nên trở về ngủ chung với thê tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/465211/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.