Ánh lửa chập chùng, hang động ấm áp và tĩnh lặng, vòng tay ôm ấp nhuyễn ngọc sinh hương. Quả nhiên là nhân sinh tràn ngập niềm vui. Thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại ngượng ngùng không dám nhìn giai nhân trong lòng, càng không dám nhìn đến đại miêu hung tợn hộ chủ. Không hiểu sao đại miêu luôn cảnh giác nàng. Cuối cùng nàng đành để ánh nhìn rơi vào đống lửa. Dần dần, mi mắt nặng trĩu, nàng tựa vào vách đá, thiếp đi lúc nào không hay.
Trước khi bị giấc ngủ xâm chiếm, Cố Hiểu Mộng ngàn vạn lần cảnh tỉnh bản thân, tuyệt đối phải xuống núi nhanh chóng, bằng không tiểu tử họ Bạch kia không chờ đợi được mà thu quân hồi phủ, thông báo cho cha mẹ nàng biết cái chết của nàng cùng Lý Ninh Ngọc, mẹ nàng đang bệnh nặng, nghe thấy tin buồn này, sợ là linh chi chưa tới thì người đã vong.
__________________________________
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Cố Hiểu Mộng nhìn mình khi nãy còn ngồi tựa lưng vào vách đá, bây giờ đã chuyển qua nằm thẳng người ngủ, dưới thân lót một đống cỏ cùng lá cây, trên người đắp áo choàng lông chồn. Lúc này ngoài thông đạo phát ra âm thanh, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đã thay xong y phục, theo sau nàng là báo tuyết.
"Mưa tạnh rồi, trời cũng gần sáng, ăn chút gì đó rồi xuống núi."
Lý Ninh Ngọc đặt chút đồ dùng cho Cố Hiểu Mộng xuống, sau đó quay lưng, đem theo hành lí của mình trở ra thông đạo.
Trước cửa sơn cốc là mảnh trời quang nắng ấm, Lý Ninh Ngọc hít một hơi thật sâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/270375/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.