Ngu Đô cách rất xa Chúc Vu đại mạc, Cố Hiểu Mộng và Thạch Tê Nham phải mất hai ngày lộ trình mới hành quân tới, thế nhưng lúc này họ lại bị lạc trong biển sa mạc.
Vó sắt lún sâu dưới cát vàng đại mạc khiến cho đại quân rất khó khăn tiến về phía trước. Thêm vào đó gió Bắc thổi tới cuốn theo bụi mịt mù, che lấp cả bầu trời, che đi luôn ánh sáng. Ngay cả việc mở mắt ra cũng rất khó khăn, thậm chí con đường dưới chân mình như thế nào cũng không thấy rõ, huống hồ gì mà nói đến việc xem phương hướng mà hành quân.
Thời tiết khắc nghiệt, địa hình trắc trở, đại quân của Cố Hiểu Mộng rơi vào cảnh khốn đốn. Không còn cách nào, nàng hạ lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, chờ cho cơn bão cát bất ngờ này qua đi thì tiếp tục hành quân.
Thời gian lặng lẽ trôi, đợi đến khi bão tuyết lắng xuống thì sắc trời cũng dần ngả bóng. Đại quân của nàng tiếp tục thi theo ưng xám bay dẫn đường, đi được gần mười dặm nữa thì thảm cảnh trước mắt khiến cho người kinh qua biết bao trận chiến như nàng cũng phải hít một ngụm khí thật lạnh lẽo.
Vô số xác chết nằm la liệt, phần lớn là thi hài nam tử bị thiêu cháy đen thui, tứ chi bị chặt thành từng khúc chất cao như núi, xen lẫn vào đó là xác ngựa, xác sói, nhiều không kể siết. Mùi thi thể thối rửa tanh hôi bốc lên ngùn ngụt, thậm chí là bị bão cát nhiều ngày qua vùi lấp cũng lấp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/2373809/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.