"Hoàng thượng, ta nghĩ người hiểu." Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Cố Niệm Khâm, nàng xoay người, đối lại bóng lưng cô độc của đế vương: "Ta có thể một mình đi dự Hồng Môn Yến, cũng có thể một mình thoát khỏi thâm cung sâu thẳm này."
"Nàng nắm chắc như vậy. Vậy nàng đã tính người này vào chưa?"
Cố Niệm Khâm vẫn không nhìn Lý Ninh Ngọc, đôi mắt hắn híp lại nhìn về chỗ khác. Chỉ thấy một cái bóng lướt ngang người hắn, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Lý Ninh Ngọc.
Chỉ thấy lão giả một thân ám sắc trường bào, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi con ngươi như chuông đồng, không giận tự uy.
"Sư phụ..." Đồng tử Lý Ninh Ngọc khẽ co rút, nàng chấp tay hành lễ.
"Sẽ không bao giờ hành sự khi chưa chắc chắn, quả nhiên là chủ nhân của Vân Khuyết lâu do một tay ta dưỡng ra." Kim Sinh Hoả nhìn Lý Ninh Ngọc, bàn tay ông siết chặt, cổ họng cũng phát ra âm thanh tràn đầy sự lạnh lẽo: "Con vì tên 'lang quân' giả phượng hư hoàng ấy mà cam nguyện phản bội lại quốc gia, phản bội lại tất cả mọi người sao? Đánh đổi tất cả cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh ả sao?"
"Sư phụ, đồ nhi không phải chỉ là vì nàng..."
"Vậy thì là vì cái gì? Vì tín ngưỡng hư vô, mờ mịt của con sao? Hay là vì cái thái bình thịnh thế như trăng trong nước, hoa trong gương của con?"
"Hư vô, mờ mịt cũng được. Trăng trong nước, hoa trong gương cũng không sao? Chỉ cần có người dám nghĩ, có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-mong-kinh-hong/2373804/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.