Chương trước
Chương sau
"E rằng Lý thượng tá hiểu lầm rồi!" Takahashi mặc một chiếc đầm ngủ rộng rãi, thong thả đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng: "Tối hôm qua người kia ồn ào như vậy, tôi chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng mà sáng sớm hôm nay..." Takahashi Reiko mỉm cười: "Lý thượng tá và Cố thủ trưởng cãi nhau, trái lại tai tôi đã nghe không sót một chữ nào. Tôi cũng thuận miệng nói một chút thôi. Lý thượng tá không cần xem nó là thật đau."
Lý Ninh Ngọc mím môi không nói. Người này không hề dè dặt thông báo với cô. Cô ta vẫn luôn đang nghe lén họ.
"Nếu như đã tra ra được người tiết lộ bí mật rồi, vậy khi nào chúng ta có thể đi?" Lý Ninh Ngọc có chút không kiên nhẫn.
"Người này cứ không chịu nói truyền tin tức đi bằng cách nào! Ai... phiền chết được..." Takahashi Reiko đi đến trước mặt Thẩm Dật Chi, có chút ghét bỏ nhíu mày: "Hay là Lý thượng tá đợi một chút nhé!"
"Đợi? Suốt cả đêm hôm qua đều là tiếng dùng hình của Thẩm Dật Chi, nguyên một buổi tối đều không ngủ được, chẳng lẽ còn muốn tôi ở lại nơi này đợi cô ta chết sao?"
"Chị Ngọc..."
"Sao vậy, em đau lòng à?" Lý Ninh Ngọc hất tay Cố Hiểu Mộng ra, giống như đang có thù oán rất lớn.
"Lý Ninh Ngọc, cô ấy đã như thế này rồi, cô còn muốn thế nào nữa?" Lưu Khắc Thành nổi giận đùng đùng. Đối với anh ta mà nói, tiếng gào thét cả đêm hôm qua e rằng chính là thứ khiến người ta bất an nhất.
"Lưu Khắc Thành, anh thực sự không phải là đàn ông." Cố Hiểu Mộng cắn răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, Cố Hiểu Mộng, cô tốt hơn tôi được cái gì. Cô..."
"Đoàng..."
Takahashi đột nhiên chĩa súng về phía chân của Lưu Khắc Thành, bắn một phát: "Ồn ào quá đi..."
"A..." Bởi vì đau đớn mãnh liệt, mặt của anh ta có chút vặn vẹo, nhưng sợ lại quấy rầy đến Takahashi Reiko cho nên không dám mở miệng! Hóa ra cái chết có thể ở gần mình như vậy.
"Ba người các người đến đây chắc cũng không phải để cãi nhau rồi. Tôi cũng không có thời gian làm rõ chuyện của các người. Tôi tiếp tục thẩm vấn cô ta, có kết quả sẽ nói cho các người biết. Các người đừng tốn thời gian ở chỗ này! Đi đi..." Takahashi Reiko ra vẻ muốn mời Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ra ngoài.
"Ai kêu anh đá cửa của tôi?" Takahashi Reiko lại đá một cú vào chân bị thương của Lưu Khắc Thành: "Lưu đội trưởng, anh thực sự là một tên tiểu nhân."
"Tiếp tục dùng hình, để cho Lưu đội trưởng cũng thưởng thức một chút..." Takahashi Reiko giống như một cỗ máy không có cảm xúc.
"A..." Giọng nói của Thẩm Dật Chi khàn khàn, đứt quãng.
"Tôi có thể khiến cho cô ta khai ra!" Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, giống như đã lấy hết dũng khí.
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc có chút sốt ruột, kéo tay Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng gỡ tay Lý Ninh Ngọc ra, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Lý Ninh Ngọc.
"À, Cố thủ trưởng có cách thì nên nói sớm một chút chứ. Mời Cố thủ trưởng."
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc thực sự rất sốt ruột. Cố Hiểu Mộng làm cái gì vậy.
Cố Hiểu Mộng nhìn Thẩm Dật Chi ở trước mặt, không hề có chút phản ứng. Mái tóc dài rối tung trước mặt, trên tay đều là máu tươi. Quần áo dính chặt vào miệng vết thương, phía sau lưng còn có một vài vết thương do bị giật điện. E rằng tất cả đồ trong phòng thẩm vấn đều đã được sự dụng.
"Dật Chi, tôi đến dẫn chị về nhà!" Cố Hiểu Mộng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén tóc Thẩm Dật Chi, muốn nhìn rõ gương mặt của cô ta.
"Hiểu..." Thẩm Dật Chi nói không ra hơi. truyện xuyên nhanh
"Ừm! Haiz..." Cố Hiểu Mộng còn tưởng rằng bản thân sẽ không đau lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Thẩm Dật Chi, không biết tại sao lại cảm thấy rất khó chịu. Tại sao hai người họ lại thành ra như thế này?
"Hiểu... Mộng..."
Takahashi Reiko đâu phải muốn biết chuyện tiết lộ tình báo. Cô ta đánh người đánh đến mức này, không có chút hình người, ngay cả nói cũng nói không nổi thì hỏi thế nào được.
"Đừng nói chuyện..." Cố Hiểu Mộng muốn tiến lên lau vết thương của Thẩm Dật Chi, tay không khống chế được cơn run rẩy...
"Đừng chạm vào cô ta..." Lý Ninh Ngọc đột nhiên hét to một tiếng. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, trong phút chốc thu lại cảm xúc lúc nãy.
"Dật Chi, cậu nói cho tôi biết, cậu đã truyền tin như thế nào?" Cố Hiểu Mộng giả bộ muốn nghe, dán lỗ tai sát miệng của Thẩm Dật Chi. Thẩm Dật Chi khẽ chạm vào...
"Hiểu... Mộng..." Cố Hiểu Mộng chỉ nghe thấy Thẩm Dật Chi không ngừng thở dốc, run rẩy kêu tên nàng. Cô ta biết tin tức là do Cố Hiểu Mộng truyền ra ngoài. Cho dù là Lý Ninh Ngọc hay bất cứ người nào khác thì cô ta cũng sẽ không để bản thân gánh lấy tội danh này, nhưng người đó lại là Cố Hiểu Mộng, cô ta chỉ có Cố Hiểu Mộng. Chuyện lần này liên quan đến sống chết, sao cô ta có thể đẩy Cố Hiểu Mộng ra được? Biết rõ Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cố ý để cô ta gánh tội thay, nhưng bản thân cô ta cũng không muốn lên tiếng nữa.
Thẩm Dật Chi, chúng ta bắt đầu lại nhé! Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại! Nàng cũng rất sợ...
"A, Thẩm Dật chi, cô cắn tôi..." Cố Hiểu Mộng đột nhiên bị đau, móc một cây bút máy từ trong túi ra, đâm thẳng đến... Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chưa kịp có phản ứng, Thẩm Dật Chi bỗng phun ra một ngụm máu tươi, văng lên người Cố Hiểu Mộng. Khóe mắt Thẩm Dật Chi lộ ra ý cười, Cố Hiểu Mộng ngây dại...
"Tắt thở rồi..."
"Cố thủ trưởng, cô đây là..."
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc có chút lo lắng nhìn Cố Hiểu Mộng, muốn đến đỡ nàng, nhưng cảm thấy đi đến lại không ổn. Cố Hiểu Mộng có chút hoảng loạn, giây phút cuối cùng, Thẩm Dật Chi đã nói với nàng: "Lần này... Là mình bảo vệ cho cậu..."
Cố Hiểu Mộng cảm thấy trời đất quay cuồng, bầu không khí xung quay toàn là mùi máu tươi, khiến cho Cố Hiểu Mộng không thể thở được. Thậm chí, nàng còn chẳng nghe thấy được những tiếng vang xung quanh. Nàng đã tự tay giết chết Thẩm Dật Chi.
Năm đó, ở Thẩm viên.
"Dật Chi, con lớn hơn Hiểu Mộng. Con phải che chở cho em ấy, đứng cứ mãi bắt nạt em ấy..."
Nhiều năm sau đó, vẫn luôn là Cố Hiểu Mộng che chở cho Thẩm Dật Chi, nhưng, cuối cùng...
"Lần này... là mình chị bảo vệ cho cậu..."
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc lập tức đón được Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng có chút hoảng loạn, ngã xuống...
"Đưa Cố thủ trưởng đi nghỉ ngơi!" Takahashi Reiko ngồi xuống.
"Đừng chạm vào em ấy..." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc có chút run rẩy. Cô biết trong lòng Cố Hiểu Mộng đang chịu tổn thương, cô tuyệt đối sẽ không cho Takahashi Reiko đưa người đi.
"Đỡ về phòng nghỉ ngơi đi." Giọng nói của Takahashi Reiko trở nên thâm trầm, ánh mắt nhìn về phía Lưu Khắc Thành như muốn giết người: "Cút..."
Lưu Khắc Thành bị kéo ra ngoài.
"Tiểu thư Reiko, cô quyết định thẩm vấn lần lượt à?" Lý Ninh Ngọc không đoán được suy nghĩ của Takahashi Reiko. Bây giờ, chỉ còn lại hai người họ. Cô nhất định phải biết tại sao Takahashi Reiko lại làm như vậy. Cô ta không thèm quan tâm đến cái chết của Thẩm Dật Chi, thậm chí còn không hề truy cứu Cố Hiểu Mộng giết Thẩm Dật Chi. Vậy rốt cuộc chuyến đi Cầu Trang lần này có mục đích gì?
"Lý Ninh Ngọc, tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc cô đã truyền tình báo ra ngoài như thế nào? Rõ ràng lúc đó đã bao vây tất cả mọi người rồi mà, tôi thực sự cảm thấy quá thần kỳ." Takahashi Reiko đột nhiên đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc. Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc vẫn luôn nhìn theo Takahashi Reiko.
"Ha ha ha, có phải tò mò tại sao tôi lại làm như vậy không? Rõ ràng biết người đó chính là cô, lại cứ muốn thẩm vấn Thẩm Dật Chi. Trong lòng tôi, có thể truyền tình báo ra ngoài trong tình huống được phòng vệ nghiêm ngặt không một kẽ hở này chỉ có thể là thiên tài giải mã Lý Ninh Ngọc, cũng chính là cô."
"Trong lòng cô đã nhận định là tôi, vậy cô làm như thế có ý nghĩa gì?"
"Ý nghĩa? Lý Ninh Ngọc, cô biết tôi thực sự thưởng thức cô, nhưng cô... Luôn luôn không chịu nhìn rõ thời cuộc. Chuyện này khiến cho tôi rất buồn đó! Thật ra, tôi không quan tâm ai truyền tình báo. Bởi vì cho dù là kẻ nào truyền đi, có truyền được ra ngoài hay không, kết cục đều giống nhau. Trước thực lực tuyệt đối, trận chiến này chung quy đều là thắng lợi của đế quốc Nhật Bản, chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Takahashi Reiko đột nhiên trở nên sắc bén: "Nhưng mà cô đùa giỡn tôi... Ngay trước mặt nhiều người như vậy đùa giỡn tôi, lừa gạt tôi..." Chuyện này sẽ luôn khiến cho một người cao ngạo có chút khó tiếp nhận. Chuyện quan trọng nhất chính là đến tận lúc này Takahashi Reiko vẫn không biết, rốt cuộc Lý Ninh Ngọc đã truyền tình báo như thế nào?!
Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi... Hóa ra cô ta đang trả thù, trả thù cô không đặt cô ta vào mắt! Xem ra sự kiêu ngạo của cô ta đứng trên tất cả.
"Ha ha..." Takahashi Reiko cười lạnh: "Người thông minh giống như cô, tính được tất cả mọi chuyện, nhưng cho dù như vậy thì tôi chỉ cần muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó. Quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi. Cô nói xem, thiên tài như Lý Ninh Ngọc cô sao lại không nhìn ra được điều này chứ!"
"..." Lý Ninh Ngọc từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng. Ánh mắt có chút rực lửa.
"Treo người này trước cổng thành Hàng Châu cho tôi. Dán thông báo nói với tất cả mọi người. Người này tiết lộ cơ mật của đế quốc Nhật Bản, khiến cho cuộc chiến bị trì hoãn, bị khoa trưởng Khoa Tình báo Lý Ninh Ngọc vạch trần, thủ trưởng Sở Đặc vụ Cố Hiểu Mộng tự tay tử hình. Thị chúng ba ngày..." Takahashi Reiko đưa Thẩm Dật Chi lên con đường anh hùng cứu nước, lại đưa Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trở thành tội đồ phản quốc cả nước đều biết mặt. Có lẽ sau này, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không thể nào trở mình.
"Tiểu thư Reiko, cô thực sự muốn rung chuyển thành Hàng Châu sao?" Dù trên người có thêm một tội danh nữa thì Lý Ninh Ngọc cũng mặc kệ, vốn cũng không thể vạch rõ. Nhưng Cố Hiểu Mộng thì khác, nàng thì không được...
"A, thành Hàng Châu không có Cố Minh Chương chắc sẽ lung lay bất ổn lắm đây! Lý khoa trưởng dốc hết sức lực vì người mình thích, ngay cả bản thân cũng không thèm bảo vệ à?" Takahashi Reiko giống như đã nhìn thấu hành vi của Lý Ninh Ngọc, khẽ cười, nói.
"Chẳng lẽ tiểu thư Reiko không tán đồng sao?" Thân phận và địa vị mãi mãi là tán ô tốt nhất để bảo vệ một người.
"Tôi tán đồng... Nhưng mà tôi không chấp nhận... Trừ phi..." Takahashi Reiko cười như không cười, nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Trừ phi cô nói cho tôi biết, cô đã truyền tình báo ra ngoài như thế nào..."
"Tôi chưa từng thừa nhận là do tôi truyền tình báo đi!" Chuyện tự tìm đường chết này không thể nào thừa nhận được.
"Được, được lắm... Không hổ danh là Lý Ninh Ngọc, cho đến lúc này vẫn còn có thể kiên trì như vậy."
"Vậy cô cầu xin tôi đi... Cầu xin tôi bỏ qua cho Cố Hiểu Mộng. Tôi sẽ bỏ qua..."
Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, nhìn vẻ ngoài của cô ta không hề giống như một người phụ nữ Nhật Bản, mà giống một thiên kim quyền quý của Thượng Hải hơn, nhưng tâm địa lại là một chính khách Nhật Bản chính thống. Có một điểm khác biệt chính là, cô ta không hề kiêng kị, thậm chí còn tùy hứng, quái đản. Chỉ vì bản thân không nghĩ ra, bản thân bị lừa, cho nên mới đưa Lý Ninh Ngọc đến Cầu Trang, tra tấn cả đêm. Bây giờ, Lý Ninh Ngọc mới hiểu, từ đầu đến cuối... Cô ta chỉ muốn khiến cho cô khuất phục, bản thân cô khó chịu.
Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, khóe miệng hơi cong lên: "Tiểu thư Reiko, xin cô đừng làm ra chuyện khiến cho tất cả mọi người đều phải hối hận..." Cô hơi khom người. Bây giờ, có chuyện gì mà Lý Ninh Ngọc cô lại không làm được. Quả nhiên, tình cảm là thứ quấy nhiễu nhất.
"Lý Ninh Ngọc... Cô..." Takahashi Reiko không thích nổi giận. Người cô thưởng thức như vậy, thế mà lại....
"Tiểu thư Reiko, so với mạng sống, những chuyện này đâu có quan trọng." Lý Ninh Ngọc vẫn rất xem trọng Takahashi Reiko. Tatsukawa Hihara dốc hết công sức, tính toán cẩn thận, đó là vì muốn cho con trai của mình có một tương lai tốt đẹp hơn. Còn Takahashi Reiko lại xem tất cả mọi người như những món đồ chơi. Đồ chơi trong tay cô ta, mặc cô ta chi phối, một khi mất khống chế, cô ta sẽ không chịu được.
Nhưng mà Lý Ninh Ngọc, thứ lúc này cô đang bảo vệ chính là thanh danh của Cố Hiểu Mộng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.