"Cố Hiểu Mộng, phải hay không phải thì đều nên đợi sau khi thẩm vấn hẵn nói, chứ không phải chỉ dựa vào lời nói của một mình cô ta." Tính cách dịu dàng vốn có của Lý Ninh Ngọc bỗng chốc xù lông. "Chẳng lẽ Lý khoa trưởng đang chất vấn phán đoán chuyên nghiệp của tôi sao?" Cố Hiểu Mộng không chút nào yếu thế. Ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, hai người vốn dĩ rất thân mật đột nhiên giao chiến, khiến cho người xung quanh có chút khó hiểu. "Hơn nữa, mấy lời nói lúc nãy, không phải cũng là lời nói từ một phía của Lý Ninh Ngọc chị sao?" Cảm xúc của Cố Hiểu Mộng rất khó hiểu, giống như đang phát cáu. "Vậy Cố thủ trưởng cũng đang chất vấn phán đoán chuyên nghiệp của tôi sao?" Khóe miệng của Lý Ninh Ngọc hơi nhếch lên, mang theo chút khinh thường. Hít một hơi thật sâu, Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc e rằng bị chọc giận không nhẹ, mà Cố Hiểu Mộng cũng đang rất tức giận, chỉ là đối diện với cả đám người lại không thể nói toạc ra. Hai người chỉ có thể cất giấu trong lòng, trút giận lên nhau. "Tôi làm gì dám chất vấn Lý thiên tài. Kim Sinh Hỏa thủ trưởng đã từng nói với tôi, phàm là người có bản lĩnh lớn thì tính tình cũng không quá tốt. Xem ra một năm nay Lý khoa trưởng không hề thay đổi chút nào. Rất tốt, vô cùng tốt!" Cố Hiểu Mộng càng nói càng tức giận, chuyện gì cô cũng muốn giấu giếm nàng. "Tôi làm việc, trước giờ đều là chuyện công, chưa từng có lòng riêng." Chẳng lẽ hôm nay Lý Ninh Ngọc là vì bản thân cô sao? Còn chẳng phải là vì Cố Hiểu Mộng à? Trái lại bây giờ, nàng lại đi bảo vệ Thẩm Dật Chi. "Thật sao? Cố Hiểu Mộng tôi trước giờ làm việc luôn rất thẳng thắn, từ trước đến nay luôn nghiêm túc, luôn chịu trách nhiệm với công việc của mình. Đối với cuộc sống thì vô cùng thoải mái, đối với người thương lại càng chưa từng thay đổi, giấu giếm, vô cùng thẳng thắn." Cố Hiểu Mộng em trước giờ chưa từng giấu giếm chị, còn Lý Ninh Ngọc chị lại chẳng chịu nói gì cả, cứ luôn tự cho là đúng. "..." Lý Ninh Ngọc đã từng nghĩ đến việc sẽ nói cho Cố Hiểu Mộng biết, vẫn luôn suy nghĩ, nhưng trong lòng vốn dĩ muốn nói lại bị trạng thái của Cố Hiểu Mộng làm chậm trễ. Cô rất muốn biết tình hình trong một năm nay của Cố Hiểu Mộng. Từ phản ứng vừa nãy để phán đoán, Cố Hiểu Mộng chắc chắn có thứ gì đó nằm trong tay Thẩm Dật Chi. Nếu như có thể nói chuyện đàng hoàng, Lý Ninh Ngọc cũng sẽ không tức giận như vậy. "Cố thủ trưởng, Lý khoa trưởng... sao cứ... ây da, nhiều người đang nhìn như vậy..." Lý Đàm đúng lúc điều tiết: "Không phải đều là vì công việc sao? Hay là cứ bắt giữ tên kia và Thẩm Lâm trước, có thẩm vấn hay không thì nói sau đi. Tình hình hôm nay..." "Lý khoa trưởng, Thẩm Dật Chi là vợ của tôi." Lưu Khắc Thành cũng gia nhập trận chiến. "Lý khoa trưởng chỉ đang nghi ngờ cô ta thông đồng với địch thôi mà." Lý Đàm vờ như vô tội. "Lý Ninh Ngọc, lúc trước, cô bắn Dật Chi hai phát súng, bây giờ lại hãm hại cô ấy. Rốt cuộc cô ấy đã đắc tội cô ở chỗ nào?" Lưu Khắc Thành hỏi. "Đắc tội? Tôi chỉ đang nói ra sự thật, không cần..." "Hiểu Mộng." Thẩm Dật Chi giống như đang cầu xin, giữ chặt tay của Cố Hiểu Mộng. Cô ta không muốn bước vào phòng thẩm vấn. Nhìn thấy Thẩm Dật Chi nắm tay Cố Hiểu Mộng, tư duy của Lý Ninh ngọc trong nháy mắt đình trệ. Cố Hiểu Mộng vốn định giật tay ra, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lý Ninh Ngọc đã rút một khẩu súng từ người bên cạnh: "Buông tay." Cục diện lập tức rối loạn. Thẩm Dật Chi bị dọa, lập tức buông tay, nhớ đến hôm đó, Lý Ninh Ngọc không chút do dự mà bắn mình. Lý Ninh Ngọc có thể chấp nhận việc có người thích Cố Hiểu Mộng, nhưng tuyệt đối không thể là người phụ nữ trước mặt này. Mặc dù cô không rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của Cố Hiểu Mộng, dù sao cũng có thể đoán ra được một chút. Người phụ nữ này đã kéo Cố Hiểu Mộng xuống địa ngục, thậm chí giam cầm trong địa ngục, bây giờ lại mặt dày, vô liêm sỉ muốn Cố Hiểu Mộng bảo vệ. Lý Ninh Ngọc không thể tiếp nhận, cho dù chỉ một chút thôi cũng không thể. Bản thân cô đã cố gắng để quay về, quang minh chính đại đứng trước mặt Cố Hiểu Mộng đến cỡ nào, sao có thể cho phép Thẩm Dật Chi tổn thương Cố Hiểu Mộng. "Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng chưa từng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc lo lắng cho mình như vậy. Lúc nãy đột nhiên mất khống chế cũng dần dần lấy lại tinh thần. Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Thẩm Lâm đã buông tay thì ném khẩu súng cho người bên cạnh, giống như chốn không người, quay lưng bỏ đi. Nếu còn ở lại đây nữa, cô sợ rằng không gánh nổi hậu quả, hai người đều đã không còn khống chế bản thân được nữa. Quả nhiên, tình cảm thực sự là thứ rất dễ khiến cho người ta mất khống chế. "Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng đuổi theo. "Ninh Ngọc." Tống Lăng cũng chạy ra ngoài. "Không sao, không sao..." Tống Lăng ra vẻ hiểu rõ, giơ ly rượu vang lên: "Đừng lo lắng, Sở Cơ yếu thân như người một nhà, kiểu gì cũng sẽ có va va chạm chạm, khó tránh khỏi, có tránh khỏi." "Chị Ngọc, em..." Cố Hiểu Mộng thừa nhận lúc nãy mình quá xúc động, nhưng nhiều người nghe thấy Tống Lăng tuyên bố Lý Ninh Ngọc là vị hôn thê của mình như vậy. Ngọn lửa giận vô danh kia luôn không ngừng bùng cháy, cộng thêm Thẩm Dật Chi cứ nhắc nhở nàng, bản thân nàng không xứng với Lý Ninh Ngọc, khiến cho nàng khó chịu. "Ninh Ngọc." Tống Lăng cũng đuổi theo: "Cố thủ trưởng, hôm nay cô và Ninh Ngọc náo loạn thành ra như vậy rồi, cô ấy không nên quay về chỗ của cô nữa, hay là ở lại đi?" "Ở lại?" Ngọn lửa giận vốn đã được dập tắt của Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt lại bùng lên, tức giận muốn xông về trước. Lý Ninh Ngọc thấy vậy thì kéo Cố Hiểu Mộng lại: "Tống tư lệnh cảm thấy Lý Ninh Ngọc tôi không có chỗ dung thân à?" "Cô và tôi xem như cũng đã công bố quan hệ. Cô ở chỗ này của tôi cũng không có chỗ nào không ổn. Hơn nữa, bây giờ cô quay lại biệt viện nhà họ Cố cũng không quá phù hợp." "Tống tư lệnh, Lý khoa trưởng đã kết hôn lần thứ tư rồi. Hơn nữa, hai người vẫn chưa kết hôn, ngay cả kết hôn thì cũng có thể trở thành góa phụ, anh không cần chắc chắn như vậy." Cố Hiểu Mộng nói khó nghe. Nhưng cũng chưa từng thấy ai có thể ở ngay trước mặt hai người trong cuộc lại nói chuyện khó nghe đến như vậy. "Cố thủ trưởng, xin chú ý lời nói!" Trù ẻo anh ta chết sao? "Trong thành Hàng Châu này, Cố Hiểu Mộng tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Hơn nữa, đây không phải là sự thật sao?" Cố Hiểu Mộng sợ rằng đã giận đến tức điên lên rồi, không nhìn thấy vẻ mặt Lý Ninh Ngọc đang dần lạnh đi. "Cố Hiểu Mộng..." Tống Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, e rằng đã chọc phải vị khẩu phật tâm xà này rồi. "Chị Ngọc, đi theo em." Cố Hiểu Mộng giữ chặt Lý Ninh Ngọc, không ngờ Tống Lăng cũng kéo Lý Ninh Ngọc lại. Lý Ninh ngọc lạnh nhạt nhìn hai người, cuối cùng quay đầu nói với Tống Lăng: "Tống tư lệnh, quan hệ giữa hai chúng ta vốn cũng không phải là anh tình tôi nguyện. Anh cũng không cần giả vờ tình sâu nghĩa nặng ở trước mặt Cố Hiểu Mộng như vậy. Giữa hai chúng ta hoàn toàn không có tình cảm đến mức này. Tôi và anh cùng lắm chỉ là vì lợi ích thôi..." Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi: "Đương nhiên, tôi và Cố Hiểu Mộng cũng đang giao dịch, nhưng giữa các vụ giao dịch lại có sự khác nhau. Chuyện tôi đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện được, tôi sẽ không bước vào nhà họ Tống. Về chuyện của tôi và Cố Hiểu Mộng, e rằng cũng không liên quan đến anh." "Lý Ninh Ngọc." Cố Hiểu Mộng chán ghét Tống Lăng cứ lôi kéo Lý Ninh Ngọc như vậy: "Về nhà với em." Một tay kéo Lý Ninh Ngọc đi, nói nhiều như vậy làm gì. Lý Ninh Ngọc luôn đúng lúc cứu lấy mối quan hệ giữa cô và Cố Hiểu Mộng trong mắt mọi người. Thật thật giả giả như thế này, không ai có thể đoán ra được. Ánh mắt của Tống Lăng vi diệu: "Lúc trước, Cố Hiểu Mộng hãm hại Lý Ninh Ngọc là sự thật chắc như sắt thép, rốt cuộc đã thực hiện giao dịch như thế nào? Tình hình loạn đến mức này nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn chấp nhận đi theo Cố Hiểu Mộng. Sự yêu thích trong mắt Cố Hiểu Mộng kia muốn giấu cũng không giấu được, nhưng giống như bản thân nàng đã nói, sự yêu thích của nàng không bao gồm việc phản bội bản thân. Yêu thích như vậy, e rằng cũng sẽ trở mặt không nhận!" "Được rồi, được rồi..." Cố Hiểu Mộng lái xe rất nhanh, bên ngoài cửa sổ xe đã có mưa rơi lất phất. Lý Ninh Ngọc từ đầu đến cuối không muốn nhìn Cố Hiểu Mộng, sợ là cũng giận không nhẹ, nhưng Cố Hiểu Mộng thực sự lái xe quá nhanh: "Lái chậm một chút..." Nhưng Cố Hiểu Mộng không hề nghe lời Lý Ninh Ngọc nói, lái càng nhanh hơn. Nước mưa đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lộp độp, lộp độp. Ướt sũng ngồi trên ghế sô pha, Lý Ninh Ngọc đi vào nhà, đóng cửa sổ lại, mở một chút nhạc êm dịu, đan xen tiếng mưa rơi, có loại cảm giác nhẹ nhàng. "Mở nhạc làm gì vậy?" Cố Hiểu Mộng biết hôm nay bản thân mình cũng cư xử không đúng, nhưng tức giận chính là tức giận. "Không muốn cãi nhau, không muốn nghe thấy tiếng cãi nhau." Lý Ninh Ngọc thắp một ngọn nến, ánh nến ảm đạm khó hiểu. "Cãi nhau? Lý Ninh Ngọc, là em muốn cãi nhau với chị à?" "Tôi đã đưa người đến phòng thẩm vấn cho em rồi, vậy mà em lại che chở cho cô ta." Lý Ninh Ngọc cũng không hề yếu thế chút nào, đi thẳng đến trước mặt Cố Hiểu Mộng: "Em thích cô ta như thế, cô ta đối xử với em như vậy, em vẫn muốn bảo vệ cho cô ta!" "Thích?" Cố Hiểu Mộng giận quá hóa cười: "Lý Ninh Ngọc, em phải làm như thế nào thì chị mới có thể tin em hận không thể giao mạng của mình cho chị. Vậy mà chị lại nghi ngờ em thích cô ta?" "Vậy sao em lại bảo vệ cho cô ta?" "Em..." Cố Hiểu Mộng phút chốc không nói thành lời: "Em không có bảo vệ cô ta. Tại sao chị lại không tin em? Chuyện gì cũng không chịu nói! Quan hệ giữa chị và Tống Lăng, rốt cuộc đến lúc nào chị mới định nói cho em biết?" "Giữa chúng tôi vốn chỉ vì lợi ích." "Vợ chồng chưa cưới? Lúc nãy Thẩm Dật Chi nói với em cho dù chị kết hôn lần thứ tư thì cũng không đến lượt em. Từ đầu đến cuối, em chỉ là lốp dự phòng." Hai người tranh đấu gay gắt, sợ là khó có thể kết thúc. "Đừng nhắc Thẩm Dật Chi với tôi." Lý Ninh Ngọc tức giận. "Chuyện gì cũng là do chị quyết định, chị luôn tự cho mình là đúng như vậy!" Cố Hiểu Mộng nói không biết suy nghĩ. "Tôi tự cho là đúng? Em nói tôi giấu giếm em, vậy tại sao em lại bảo vệ cho Thẩm Dật Chi, không phải thích thì là gì? Là yêu à?" Lý Ninh Ngọc từng bước ép sát. "Yêu?" Cố Hiểu Mộng cảm thấy Lý Ninh Ngọc trước mặt vô cùng lạ lẫm. Sao cô lại có thể nghi ngờ nàng như vậy: "Đó là do cô ta ép em... Chị hài lòng chưa?" "Ép em? Nực cười..." Lý Ninh Ngọc cười khẽ: "Cố Hiểu Mộng em ở trong thành Hàng Châu này, ai có thể ép được em? Thứ gì có thể ép được em?? Cố Hiểu Mộng, đừng dùng cái cớ này để lừa gạt tôi?" Lý Ninh Ngọc không hề che giấu mà phản kích. "Lý Ninh Ngọc..." Cố Hiểu Mộng sắp điên rồi. Tiếng mưa bên ngoài ồn ào như đòi mạng, Cố Hiểu Mộng cảm thấy nhịp tim của mình nhanh một cách kỳ lạ. "Cố Hiểu Mộng, chúng ta kết thúc đi! Tôi không thể ở cùng một người chỉ biết nói dối như em. Tôi không muốn người tôi liều mạng để bảo vệ lại là một người như thế này." Lý Ninh Ngọc vừa thất vọng vừa thương hại nhìn Cố Hiểu Mộng. "A..." Cố Hiểu Mộng chưa từng nghĩ đến Lý Ninh Ngọc sẽ nói ra những lời như thế này, nắm chặt cánh tay của Lý Ninh Ngọc, hai mắt xung huyết: "Em và cô ta ngoài bước cuối cùng ra thì chuyện gì cũng đã làm rồi... Chị vừa lòng chưa... Cô ta... Bỏ thuốc... Em tưởng cô ta là chị... Em cầu xin cô ta... Em vứt hết tôn nghiêm xuống đất, cầu xin cô ta đừng chạm vào em... Em sợ chị không thèm quan tâm em..." Cố Hiểu Mộng quỳ gối trước mặt Lý Ninh Ngọc. Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc cũng nghe ra được đáp án bản thân mong muốn, trái tim tắc nghẹn không thể chịu nổi. Cô nên giết chết Thẩm Dật Chi, không nên giữ lại cô ta. Một người kiêu ngạo như vậy, lại bị đạp nát sự kiêu ngạo, mặt trời của cô không phải bị che mắt ánh sáng, mà là thẳng tay bị bắn rớt. "Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc muốn ôm lấy Cố Hiểu Mộng, nhưng Cố Hiểu Mộng lại đột nhiên đứng dậy, đẩy Lý Ninh Ngọc ra. Lý Ninh Ngọc bị một luồng sức mạnh đẩy thẳng vào tủ. Bình hoa rơi xuống, phát ra âm thanh rất lớn. Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng đột nhiên hiện lên một chút tỉnh táo, khó tin nhìn Lý Ninh Ngọc. "Chị gạt em... Chị thôi miên em..." Lý Ninh Ngọc cũng không màng đau đớn, đứng lên, ôm lấy Cố Hiểu Mộng. "..." Thân thể của Cố Hiểu Mộng có chút run rẩy. Nàng sợ hãi, muốn đẩy Lý Ninh Ngọc ra, nhưng Lý Ninh Ngọc lại ôm chặt Cố Hiểu Mộng. Đúng như Thẩm Dật Chi nói, nàng rất sợ. Nàng khó có thể đối diện với bản thân như thế này, nhưng Lý Ninh Ngọc đã biết rồi, cô sẽ không cần nàng nữa. Một Cố Hiểu Mộng đã từng vô cùng tự tin, kiêu ngạo, có một ngày đánh nát kiêu ngạo, thậm chí ngay cả tự tin của một người bình thường cũng không còn nữa. Rốt cuộc nàng sợ hãi người trước mặt sẽ rời khỏi mình đến cỡ nào? "Hiểu Mộng, đừng sợ..." "Hiểu Mộng, chị Ngọc mãi mãi ở đây..." "Hiểu Mộng, em phải tin tưởng tôi..." "Hiểu Mộng, ngoài em ra thì tôi không cần ai cả..." "Hiểu Mộng, cho dù em biến thành như thế nào, Cố Hiểu Mộng vẫn là Cố Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc lặp lại hết lần này đến lần khác... An ủi trái tim của Cố Hiểu Mộng... "Hiểu Mộng, tôi sẽ không ở cùng với Tống Lăng. Vì em... Tôi không ngại làm góa phụ lần thứ tư..." Lý Ninh Ngọc trấn an Cố Hiểu Mộng. Cô rất muốn biết rốt cuộc trên người Cố Hiểu Mộng đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự nhân nhượng và tình yêu của Cố Hiểu Mộng dành cho Lý Ninh Ngọc, sợ là có làm thế nào cũng không thể nói ra được. Ngay từ đầu, Lý Ninh Ngọc đã đợi đến khi Cố Hiểu Mộng mất khống chế. Tiếng mưa rơi, ánh nến, âm nhạc, từng thứ đều không để lại một vết tích, thôi miên Cố Hiểu Mộng. Nhưng ngay giây phút biết được sự thật... Lý Ninh Ngọc hận không thể giết chết mình. "Chị Ngọc, chị sẽ bỏ đi sao?" Rốt cuộc tại sao Cố Hiểu Mộng lại biến thành như thế này? Hèn nhát và mất tự tin như vậy, là vì mất đi tôn nghiêm, mất đi lòng kiêu ngạo sao? "Sẽ không, mãi mãi sẽ không... Em nghe cho kỹ đây... Tôi nói rất nghiêm túc! Lần này chắc chắn không chết trước em, không bỏ lại một mình em... Cho dù em có biến thành dáng vẻ như thế nào, Cố Hiểu Mộng mãi mãi là mặt trời của Lý Ninh Ngọc tôi." Lý Ninh Ngọc ôm chặt Cố Hiểu Mộng: "Tôi nhất định phải giết chết Thẩm Dật Chi." "Chị Ngọc..." Cảm xúc mất khống chế vừa nãy của Cố Hiểu Mộng, bây giờ mới chậm rãi ổn định lại. Biết được mục đích của Lý Ninh Ngọc, sắc mặt của nàng trong phút chốc vô cùng khó coi. Lý Ninh Ngọc thực sự có rất nhiều chiêu để trị nàng, chỉ cần là thứ cô muốn biết thì sao có thể giấu giếm được cô! "Hiểu Mộng, đừng sợ..." Đây là câu Lý Ninh Ngọc nói với Cố Hiểu Mộng nhiều lần nhất. Người từng đi săn sư tử, bây giờ lại vì cô mà trong lòng lúc nào cũng lo sợ. "Chị Ngọc, lúc nãy bị thương rồi." Nhớ ra lúc nãy đã đẩy Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng tự trách bản thân không biết kiềm chế. "Không sao..." Lý Ninh Ngọc khẽ lắc đầu. Xem đó! Cố Hiểu Mộng luôn không màng tất cả, bảo vệ cô như thế này. Còn tất cả cơ trí của Lý Ninh Ngọc cuối cùng đều dùng để bảo vệ nàng. Ánh mắt của hai người trần trụi lại thâm tình. Chẳng biết tại sao bốn mắt nhìn nhau rất lâu, khiến cho mặt hai người đỏ tận mang tai... Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nói bên tai Cố Hiểu Mộng: "Cố Hiểu Mộng, em vẫn còn chạy trốn... Tôi và em trở mặt." Cố Hiểu Mộng không ngờ Lý Ninh Ngọc lại nói như vậy. Rõ ràng vừa mới, nhưng nghĩ đến đây, e rằng hôm nay Lý Ninh Ngọc sẽ không bỏ qua cho nàng. Lý Ninh Ngọc rất kiên định. Cô không thể nào để cho Cố Hiểu Mộng một đời sống trong sự dằn vặt. Cô muốn một lần nữa bao trùm ký ức của Cố Hiểu Mộng, từ cơn ác mộng biến thành trong lòng, trong mắt đều là Lý Ninh Ngọc. Bắt buộc phải làm, Lý Ninh Ngọc chủ động hôn Cố Hiểu Mộng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]