"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cảm nhận được sự sợ hãi và bất an của Cố Hiểu Mộng. Cơ thể đang run rẩy kia, vẫn luôn ôm chặt mình. Lý Ninh Ngọc biết hành vi của mình đã khiến cho Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không có cảm giác an toàn. Cố Hiểu Mộng không biết một ngày nào đó khi tỉnh lại, Lý Ninh Ngọc có bỏ đi hay không, cũng không biết những tổn thương bản thân đã gây ra cho cô trong khoảng thời gian bản thân bị mất trí nhớ có được tha thứ hay không, nàng không thể chắc chắn... Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng sờ đầu Cố Hiểu Mộng, vừa dỗ dành, vừa dịu dàng an ủi Cố Hiểu Mộng: "Lần này không đi nữa." "Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa kêu lên, giống như muốn kêu cô cho đủ số. Lý Ninh Ngọc cũng đáp lại từng tiếng một. "Chị Ngọc, vết thương của chị có nghiêm trọng lắm không?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên nhớ đến vết thương đạn bắn của Lý Ninh Ngọc: "Đừng ở đây nữa, em đưa chị đến bệnh viện!" "Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng lại, lập tức động đến vết thương, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, quả nhiên thời gian ba ngày vẫn quá miễn cưỡng. "Chị Ngọc." "Đừng đi, gọi điện thoại cho baba của em, nói ông ấy phái người đến đón chúng ta!" Lý Ninh Ngọc có chút không chịu đựng nổi nữa. Cô biết tất cả chuyện này là một lời cảnh cáo của Tống Lăng. Rõ ràng bản thân không dám phản kháng lời đề nghị của Mitsui, đồng ý nhanh như vậy, nhưng lại không cam tâm bị người khác bài bố, trút hết cơn tức lên người của Lý Ninh Ngọc. Chỉ sợ bây giờ anh ta đang đứng ở bên ngoài đợi Cố Hiểu Mộng kêu người, vậy thì Lý Ninh Ngọc sẽ lại rơi vào tay anh ta. "Được, chị chờ một chút!" Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại lên. "Chị Ngọc, chị chịu đựng một chút. Miss Triệu sẽ đến ngay." "Hiểu Mộng, có lẽ Tống Lăng đang ở bên ngoài, thực sự đừng nên lấy cứng đối cứng. Miệng vết thương của em vẫn còn chưa lành hẳn! Anh ta sẽ không làm gì tôi đâu, nghe chưa?" Cô sợ Cố Hiểu Mộng chuyện gì cũng làm ra được, một khi nảy sinh xung đột, miệng cọp thân thỏ này của Cố Hiểu Mộng không phải là đối thủ của bọn họ, cũng không thể bị thương nữa. "Yên tâm đi! Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng sẽ luôn bảo vệ cho chị Ngọc. "Cốc cốc cốc..." Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đồng thời nhìn về phía vang lên tiếng gõ cửa: "Lý thượng tá." Giọng nói của Lưu Khắc Thành vang lên. "Làm gì đó?" Cố Hiểu Mộng mở cửa, chỉ nhìn thấy Tống Lăng và Lưu Khắc Thành đứng bên ngoài, phía sau còn có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, giống như đã sớm chuẩn bị xong tất cả. "Tống tư lệnh biết vết thương của Lý thượng tá vẫn chưa lành, kêu tôi đưa Lý thượng tá đến bệnh viện, ngoài cửa còn có bác sĩ, có thể xử lý khẩn cấp. Cố thủ trưởng cũng đã tâm sự đủ lâu rồi, có lẽ nên để Lý thượng tá dưỡng thương trước đã." "Người cũng đã dày vò bắt ép đi đến Khoa Tình báo rồi, bây giờ mới nhớ đến chuyện đưa đi bệnh viện, vậy tại sao còn phải bắt chị ấy đến đây?" Cố Hiểu Mộng cắn răng. đây còn không phải là tra tấn Lý Ninh Ngọc sao? "Sở Cơ yếu có quy tắc của Sở Cơ yếu. Khoa trưởng Khoa Tình báo đột ngột qua đời. Khoa trưởng mới cho dù bị thương thì cũng nên đến báo danh, sắp xếp công việc trước. Tôi không hề làm gì quá đáng cả! Bây giờ sẽ đưa Lý thượng tá đến bệnh viện." Tống Lăng nhàn nhạt liếc nhìn Cố Hiểu Mộng. "Tôi muốn đưa chị Ngọc về nhà." Cố Hiểu Mộng cản người trước mặt lại. Nói là chữa trị nhưng thực ra là đang giam lỏng, sao nàng có thể để cho bọn họ đưa Lý Ninh Ngọc đi được. "Cố thủ trưởng, chuyện này không thích hợp đâu! Lý thượng tá đã bị thương như thế này rồi, không đi đến bệnh viện, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!" Lưu Khắc Thành nói. "Nhà họ Cố có bác sĩ chuyên nghiệp, có thể điều dưỡng sức khỏe cho Lý Ninh Ngọc." "Cố thủ trưởng có ý gì?" Bây giờ, Tống Lăng vô cùng nghi ngờ mối quan hệ của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc. Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Trông thì có vẻ như hai người đang đối chọi gay gắt, nhưng lại muốn đưa Lý Ninh Ngọc về nhà, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ. "Nhiệm vụ quan trọng nhất ở Cầu Trang năm đó, sợ là chỉ có một mình Lý Ninh Ngọc mới biết! Tôi là thủ trưởng Sở Đặc vụ. Tôi nhất định phải cạy được miệng của Lý Ninh Ngọc, như vậy mới phù hợp với chức trách. Anh nói có đúng không, tư lệnh...?" Cố Hiểu Mộng thầm hận, nhưng lại không thể tìm ra được lý do khác. "Cô nói là... bảo tàng Cầu Trang..." Tống Lăng hơi kinh ngạc, nhìn Cố Hiểu Mộng, rồi lại nhìn người đang ngồi trên ghế. Lý Ninh Ngọc có hơi yếu ớt, chẳng lẽ Cố Hiểu Mộng vừa mới lại ra tay với Lý Ninh Ngọc sao? Chuyện này... cũng quá tàn nhẫn rồi! Dày vò như vậy, chỉ sợ Lý Ninh Ngọc không sống được bao lâu nữa. "Mặc dù nhà họ Cố của chúng tôi có tiền, cũng sẵn lòng dâng tiền cho quốc gia, nhưng tiền cũng không phải ào ào không dứt, nếu như có nguồn lực tiếp ứng thì vẫn tốt hơn." Cố Hiểu Mộng sờ lên vết thương trên bụng mình, cảm giác đau nhói. "Chuyện này..." Tống Lăng do dự. Anh ta cũng muốn biết bảo tàng Cầu Trang, nhưng ra vẻ thì vẫn phải làm: "Tôi tin Lý thượng tá không biết. Hơn nữa, cùng là đồng nghiệp trong Sở Cơ yếu, ngày đầu tiên cô ấy đi làm thì đã bị cô bắt giam rồi. Chuyện này, sợ là không ổn đâu!" "Ai nói tôi muốn giam giữ chị ấy?! Bây giờ, chị ấy đang bị thương, tôi cũng đang bị thương, đúng lúc nhà họ Cố có bác sĩ tốt, cùng nhau dưỡng thương vậy." Cố Hiểu Mộng đưa ra cho Tống Lăng một cái cớ. Lời nói dối chân thực nhất chính là lời nói dối nửa thật, nửa giả. Không người nào có thể phân biệt được thực hư. "Cố thủ trưởng, chuyện này không ổn lắm đâu! Cô xem, Lý thượng tá sắp chịu hết nổi rồi, vẫn nên để chúng tôi đưa đi chữa trị trước đã!" Lưu Khắc Thành giả vờ như muốn chụp lấy Lý Ninh Ngọc. Anh ta cảm thấy người này vẫn nên do bản thân đưa đi thì an toàn hơn. Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không kịp ngăn Lưu Khắc Thành lại, bị đẩy đập vào cửa. Trong lòng tàn nhẫn, thẳng tay bóp lấy vết thương của mình, đau đến mức khiến cho Cố Hiểu Mộng chảy mồ hôi lạnh, nháy mắt quỳ sụp xuống đất: "A..." Tất cả mọi người đột nhiên bị dọa nhảy dựng. Cố Hiểu Mộng này lại bị gì vậy... "Cố thủ trưởng..." "Hiểu... Mộng..." Lý Ninh Ngọc giật mình... "Tống tư lệnh, anh... kêu tôi... mang theo vết thương chưa lành đi làm, sau đó... bây giờ... lại để cho... Lưu đội trưởng... ngăn cản tôi làm việc... Chẳng lẽ... ý định của anh.... là nhắm vào tôi sao... Chẳng lẽ người... nhà họ Cố tôi... dễ bị bắt nạt như vậy sao? Chẳng lẽ cực cực khổ khổ dâng lên gia sản của nhà họ Cố, lại còn muốn... làm cho Cố Hiểu Mộng tôi chết ở chỗ này sao?" Cố Hiểu Mộng chụp một cái mũ lớn cho Tống lăng. Chuyện này khiến cho Tống Lăng có chút khó xử, ánh mắt nhìn về phía Lưu Khắc Thành cũng trở nên mất thiện cảm, tên nhóc con này tại sao lại không biết nặng nhẹ. Cố Hiểu Mộng lúc này có ai dám động vào. "Tống tư lệnh, vốn dĩ tôi cũng không hề chấp nhận, là do anh vội vàng đồng ý, bây giờ lại ra vẻ như vậy, sợ là uổng công làm tiểu nhân rồi!" Trái tim của Lý Ninh Ngọc đau xót. Rốt cuộc Cố Hiểu Mộng vẫn bị thương rồi: "Lý Ninh Ngọc tôi có số khắc chồng, e là cũng không ngại làm góa phụ lần thứ ba đâu." Tống Lăng không hề nghĩ ra Lý Ninh Ngọc lại thẳng thắn như vậy: "Trong mạng của tôi có mang chữ sát, vẫn trấn được." "Tư lệnh, người nhà họ Cố đến, nói muốn đón Cố thủ trưởng về." "Để cho Cố Hiểu Mộng đi đi." "Tôi muốn đưa Lý Ninh Ngọc đi..." Cố Hiểu Mộng kiên trì. "Cố thủ trưởng vẫn nên lo cho vết thương của mình đi." Lưu Khắc Thành ngăn cản. Tống Lăng cảm thấy Lưu Khắc Thành thực sự là một thằng ngu, lúc này mà vẫn còn muốn tranh luận với Cố Hiểu Mộng. "Cho cô ta đưa Lý Ninh Ngọc đi đi." "Tư lệnh?" Lưu Khắc Thành khó hiểu. "Sao?" Rõ ràng Tống Lăng cũng đang tức giận. Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của hai người được người nhà họ Cố đưa đi, một bàn tay tát thẳng vào mặt của Lưu Khắc Thành: "Rốt cuộc anh ngu xuẩn đến cỡ nào vậy? Bây giờ, Lý Ninh Ngọc là khoa trưởng Khoa Tình báo, là người mà người Nhật Bản liều mạng cứu sống. Chẳng lẽ anh còn muốn tự tay giết chết cô ta à? Đến lúc đó, anh kiếm đâu ra một thiên tài để đền cho người Nhật Bản hả? Tôi muốn hai người họ còn sống, cho dù có chết thì cũng nên chết trong tay của Cố Hiểu Mộng," "Hiểu Mộng?" Miss Triệu có chút lo lắng, nhìn hai người ngồi phía sau xe: "Haiz..." Biệt viện nhà họ Cố. Bác sĩ băng bó lại vết thương của hai người một lần nữa. Vết thương của Cố Hiểu Mộng là do nàng tự làm rách, còn vết thương bị đạn bắn của Lý Ninh Ngọc là thực sự không chịu đựng được, vừa mới đến trước biệt viện của nhà họ Cố thì đã ngất đi. Cố Hiểu Mộng băng bó xong thì ngồi bên cạnh giường của Lý Ninh Ngọc, dù sao cũng là người trẻ tuổi. "Hiểu Mộng, cô cũng bị thương rồi, quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Miss Triệu nhắc nhở Cố Hiểu Mộng. "Con muốn ở lại chăm sóc cho chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng có chút bận lòng nhìn Lý Ninh Ngọc. "Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đã thành ra như vậy rồi, cô cũng đừng dày vò cô ấy nữa." Miss Triệu còn tưởng rằng Cố Hiểu Mộng lại muốn làm chuyện gì đó. "Hả! Con... con..." Cố Hiểu Mộng bỗng nghẹn lời, nàng đâu có muốn dày vò Lý Ninh Ngọc. Nhưng nghĩ đến lời nói của miss Triệu, trong nhát mắt đỏ cả mặt. "Con chỉ muốn ở bên cạnh chị ấy thôi." "Không phải cô cũng bị thương sao, cô nằm ngủ ở đâu? Tôi ở lại chăm sóc." "Lát nữa con sẽ ngủ bên cạnh chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng sốt ruột: "Miss Triệu à." Cố Hiểu Mộng hờn trách, đây thực sự là muốn Cố Hiểu Mộng mất mặt mà. "..." Nếu như miss Triệu còn không nghe ra được ý tứ của Cố Hiểu Mộng thì thực sự quá kỳ lạ rồi. Cô ấy đỏ mặt, bỏ đi. "Chị Ngọc..." Bàn tay của Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng nắm tay của Lý Ninh Ngọc, giống như nhìn thấy một món trân bảo quý hiếm, không nỡ buông tay. Nàng nhẹ nhàng leo lên giường. Vết thương của Lý Ninh Ngọc gần phần ngực, còn vết dao của Cố Hiểu Mộng lại nằm ở gần phần bụng. Cố Hiểu Mộng co cụm bên cạnh Lý Ninh Ngọc, giơ một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của Lý Ninh Ngọc, hít sâu một hơi, đều là mùi hương của Lý Ninh Ngọc, bản thân nàng tự tìm một vị trí thoải mái, rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay quá dài, nàng gặp được chị Ngọc của nàng, bản thân an toàn quay về nhà, khiến cho lòng nàng rất vui sướng. Chị Ngọc đang nằm ngủ bên cạnh nàng. Buổi sáng, lúc tỉnh lại, Lý Ninh Ngọc phát hiện Cố Hiểu Mộng đang nằm ngủ bên cạnh mình. Vừa quay người lại đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Cố Hiểu Mộng. Lông mi dài khẽ lay động, giống như cánh bướm đang bay múa. Có lẽ do ở quá gần, Lý Ninh Ngọc có thể cảm hận được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc khẽ xê dịch thân thể, nhưng lại sợ đánh thức Cố Hiểu Mộng, xê dịch một cái thì lại phát hiện bản thân đã nhích lại gần hơn. Lý Ninh Ngọc dùng mũi của mình nhẹ nhàng cọ lên mũi của Cố Hiểu Mộng, giống như đang đưa ra một ám hiệu, khiến cho Lý Ninh Ngọc cười thầm. Đột nhiên, Cố Hiểu Mộng mở mắt ra, đôi mắt kia giống như ánh sao lấp lánh, dọa Lý Ninh Ngọc nhảy dựng. Cố Hiểu Mộng hơi ôm eo Lý Ninh Ngọc, để cho cô và mình gần nhau thêm, không an phận hôn cô. Nụ hôn của Cố Hiểu Mộng có chút dè dặt thăm dò, lại sợ đụng đến vết thương của Lý Ninh Ngọc, lộ ra sự dịu dàng, nhưng Lý Ninh Ngọc khác thường, không đẩy Cố Hiểu Mộng ra, chỉ bất đắc dĩ nhìn Cố Hiểu Mộng. Cảm nhận được Lý Ninh Ngọc thuận theo, trái tim của Cố Hiểu Mộng đều nhảy cẫng lên, nhẹ nhàng cạy mở đôi môi của Lý Ninh Ngọc, làm sâu hơn nụ hôn này. Răng môi mềm mại giao hòa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]