Sáng sớm, điểu ngữ hoa hương, không khí trong lành.
Minh Kính đứng tại cửa vươn vai, ân, ngủ thực thoải mái.
Xoay đầu, Trần Đại tướng quân lạnh lùng đứng bên cạnh.
“Có việc?” Minh Kính hỏi.
“Ân! Cái này cho ngươi.” Trần Đại tướng quân đưa tờ giấy mỏng cầm trong tay qua.
Minh Kính nhận lấy, hơi nhíu mày nhìn nửa ngày, khóe miệng cười nói:
“Trần Đại tướng quân, đây là có ý gì?”
Đại tướng quân đứng bất động, trên mặt không có biểu tình gì nói: “Giúp ngươi bắt hắn.”
Minh Kính cười thả tờ giấy mỏng cầm trong tay ra ngoài lan can, để nó theo gió bay đi.
Trần Đại tướng quân mặt xám như tro.
Minh Kính cười càng thêm vui: “Trần Đại tướng quân, nếu đã có tung tích của hắn, ta đây! Lại không vội, đợi hắn chạy không sai biệt lắm. Ta lại ra tay cũng không muộn, ngươi nói đúng không?”
Trần Đại tướng quân liên tục gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì đó nói: “Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã hồi cung. Lệnh ta bẩm báo với ngươi một tiếng.”
“Tướng quân..... Tình yêu của ta, tướng quân..... thê tử của ta, ngươi ở đâu a!” Dưới lầu truyền đến tiếng kêu của Tứ Vương gia.
Minh Kính lơ đểnh nhìn qua sắc mặt đột nhiên biến xanh của Trần Đại tướng quân, cười cười, đến gần, kề sát lỗ tai Trần Đại tướng quân nói: “Khuyên ngươi vẫn tốt nhất là đừng nhớ thương vị hôn phu của ngươi, hảo hảo nghe lời đệ đệ ta, bằng không.....”
Thân mình Trần Đại tướng quan thoáng nhoáng lên, không biết là bị uy hiếp hay là thế nào nữa.
Minh Kính lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43760/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.