Một vầng trăng sáng tỏ treo trên trời cao, ánh trăng trải khắp nhân gian, cũng rơi vào một khách điếm ở kinh thành.
Dương Phi Lăng lười biếng trở mình, ân, thật là thoải mái, đã lâu chưa ngủ thoải mái như vậy.
“Ân, ân?” Dương Phi Lăng hoảng sợ.
Ngoài cửa sổ một bạch y nhẹ nhàng phiêu động.
“A!!! Quỷ a!” Dương Phi Lăng hét to. Vội vàng chui vào ổ chăn, trùm kín thân mình, lộ ra nửa cái đầu, đông nhìn nhìn tây nhìn nhìn. Không có? Xem ra đi rồi.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.” Dương Phi Lăng thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim đang đập “Bang bang!” của mình.
“Cái gì làm ngươi sợ vậy?”
“Ngươi không thấy a! Là quỷ đó.”
“Ừm!”
“A!” Dương Phi Lăng lại hét to lên, ngón tay run rẩy chỉ vào người đang ngồi trên giường của hắn.
Bạch y nhân trên giường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng hét giống như sư tử Hà Đông này, y ngồi ngay ngắn bên giường vẫn không nhúc nhích.
Dương Phi Lăng không la, y cũng không động. Cái này gọi là gì? Địch bất động, ta bất động.
Kỳ thật chỉ là kinh hoàng, hắn đương nhiên biết đó không phải là quỷ, rõ ràng là người, chẳng qua là người này ẩn náu ngoài cửa sổ, đi vào phòng hắn lại không hề phát hiện. Là một cao thủ!
Hai người đối diện.....
“Ân? Vậy, ngươi không mệt sao? Nhanh đi ngủ đi, được không?” Dương Phi Lăng thật sự chịu không nổi chu công truyền triệu. Ai lại dây dưa vào nửa đêm canh ba a!
Người đến dừng lại một chút, sau đó gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43757/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.